Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 6122: Dùng trí (2)

“Cái gì! Thần Hồn pháp tắc!” Đại hán áo trắng sắc mặt lạnh lùng, Kim Tiên trung kỳ đã nắm giữ Thần Hồn pháp tắc không tầm thường, nếu mặc kệ đối phương trưởng thành lên, tuyệt đối là một kình địch.

“Phu nhân, nàng đi lấy bảo vật, ta cuốn lấy bọn hắn một đoạn thời gian.” Vương Trường Sinh truyền âm nói, thanh âm trầm trọng.

Kẻ địch là Kim Tiên hậu kỳ, chân linh đỉnh phong, pháp tắc tu luyện đến đại thành, mọi chỗ cao hơn Vương Trường Sinh một đoạn, phần thắng của Vương Trường Sinh rất nhỏ, nhưng hắn cũng có ưu thế, đó chính là chí tôn pháp tắc, Càn Khôn Tam Chỉ cùng Dung Khiếu Quyết.

Không có Càn Khôn Tam Chỉ, vừa rồi hắn đã bị đối phương giết chết.

Uông Như Yên gật gật đầu, hóa thành một đạo độn quang bay về phía đảo hoang.

Đại hán áo vàng cùng đại hán áo trắng không để ý tới, trên mặt bọn họ lộ ra sự châm chọc. Ở lúc này, thế mà còn tách ra hành động, quá tự đại rồi đi!

Như vậy, bọn họ tiêu diệt Vương Trường Sinh càng thêm thoải mái, lại đi tiêu diệt Uông Như Yên cũng không muộn.

Chân linh đỉnh phong cộng thêm pháp tắc đại thành, đây là sự tự tin của bọn họ.

Bọn họ đang muốn ra tay tiêu diệt Vương Trường Sinh, bầu trời nháy mắt tối đi, một đợt thanh âm sóng triều ngập trời vang lên.

Thân thể Vương Trường Sinh truyền đến một chuỗi tiếng xương cốt vang “phốc phốc”, thân thể nhanh chóng phóng to cao đến trăm trượng, trên người tản mát ra khí thế mạnh mẽ ngạo nghễ thiên địa.

Hắn giơ tay phải, ba viên Định Hải Châu rời tay, nhanh chóng phóng to, hóa thành ba hạt châu khổng lồ lóe ra hào quang màu lam, giống như ba ngọn núi chọc trời vậy đập về phía đại hán áo vàng cùng đại hán áo trắng.

“Đây là thuật biến hóa?” Đại hán áo vàng hơi sửng sốt, trực giác nói cho hắn, đây không phải thuật biến hóa bình thường. Hắn vung một cây phương thiên họa kích hào quang vàng óng lưu chuyển không ngừng, đón đỡ một viên Định Hải Châu.

Đại hán áo trắng rót pháp lực mênh mông vào cây côn khổng lồ màu trắng, đập về phía một viên Định Hải Châu.

“Keng keng” hai tiếng trầm đục, hai người cảm giác hổ khẩu phát tê, tiên khí trong tay thiếu chút nữa rời tay. Bọn họ cảm giác một trọng lực khó có thể ngăn cản đánh tới, bay ngược đi.

Bọn họ trợn mắt há hốc mồm, thuật biến hóa nhiều lắm là tăng phúc bản thân, chưa từng nghe nói tiên khí cũng có thể được tăng phúc, cho dù được tăng phúc, bọn họ chính là chân linh đỉnh phong pháp tắc đại thành, thế mà cũng không ngăn được.

“Giết hắn, phải đạt được một môn bí thuật này.” Đại hán áo vàng sắc mặt lạnh lùng, bấm pháp quyết, ngoài thân nở rộ hào quang vàng óng, mặt biển tự bốc cháy, một mảng lửa màu đỏ thổi quét ra, phạm vi trăm vạn dặm biến thành một biển lửa màu đỏ, bốc lên lượng lớn sương trắng.

Biển lửa màu đỏ quay cuồng, một con rồng lửa màu đỏ hình thể thật lớn từ trong đó bay ra, mang theo nhiệt độ cao kinh người, lao thẳng đến Vương Trường Sinh.

Vương Trường Sinh đánh ra một quyền, đánh lên đầu rồng lửa màu đỏ, thân thể rồng lửa màu đỏ nổ tung, hóa thành lửa hừng hực bao phủ thân thể Vương Trường Sinh.

Hào quang màu trắng lóe lên, một khối ấn tỳ nhỏ vuông vắn lóe lên hào quang màu trắng hiện ra, nháy mắt phóng to, nện xuống thẳng mặt, đồng thời mặt biển nhanh chóng kết băng.

Ấn tỳ khổng lồ màu trắng nện ở trên người Vương Trường Sinh, thân thể hắn không chịu khống chế rơi về phía mặt băng.

Tiếng ầm ầm ầm nổ vang, ấn tỳ khổng lồ màu trắng nện ở trên mặt băng, mặt băng chia năm xẻ bảy.

Đại hán áo vàng và đại hán áo trắng vẫn chưa lộ ra chút vui mừng nào, nếu dễ dàng như vậy tiêu diệt Vương Trường Sinh, Vương Trường Sinh không có khả năng trưởng thành tới hôm nay.

Ba viên Định Hải Châu một lần nữa đập đến, bọn họ từng chịu đau khổ, không dám đón đỡ.

Đại hán áo vàng vung hai nắm đấm, hai nắm đấm khổng lồ màu vàng bắn ra, hướng thẳng đến hai viên Định Hải Châu.

Tay phải đại hán áo trắng chợt hiện ra một mảng hào quang màu trắng chói mắt, hướng về hư không vỗ một cái. Một quầng sáng màu trắng quét ra, đón đỡ viên Định Hải Châu thứ ba.

Nắm đấm khổng lồ màu vàng đánh lên hai viên Định Hải Châu, hai viên Định Hải Châu khẽ run lên, nắm đấm khổng lồ màu vàng liền tán loạn, hai viên Định Hải Châu đập về phía đại hán áo vàng.

Viên Định Hải Châu thứ ba sáng lên hào quang màu lam lóa mắt, biến mất khỏi chỗ cũ, tránh thoát quầng sáng màu trắng.

Trên không đỉnh đầu đại hán áo trắng chợt hiện ra một đạo hào quang màu lam, viên Định Hải Châu thứ ba hiện ra, mang theo một luồng khí tức hủy thiên diệt địa, đập xuống. Đại hán áo trắng biến sắc, vội vàng vung cây côn khổng lồ màu trắng nghênh đón.

Mặt biển kịch liệt quay cuồng, Vương Trường Sinh từ đáy biển chui ra, xuất hiện ở phía sau hắn, tay phải bổ về phía đại hán áo trắng.

Nắm tay trái đại hán áo trắng nở rộ hào quang màu trắng, nghênh đón. Hai tiếng vang trầm đục cất lên, Vương Trường Sinh lùi lại mấy bước.

Cây côn khổng lồ màu trắng và Định Hải Châu va chạm, đại hán áo trắng cảm giác một lực lượng khổng lồ đánh tới, bay ngược ra ngoài, ngũ quan vặn vẹo.

Vương Trường Sinh thi triển Thần Hồn pháp tắc đả thương hắn, cũng may bị thương không nặng, nhưng cũng rất đáng sợ rồi. Từ khi hắn tu luyện thành chân linh đỉnh phong tới nay, còn chưa từng chịu thiệt lớn như vậy.

“Tới lúc giải quyết các ngươi rồi, Diệt Tiên Chỉ!” Vương Trường Sinh quát to một tiếng, ngón tay bắn ra, hai đạo hào quang màu lam bắn ra, lao thẳng đến đại hán áo trắng cùng đại hán áo vàng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận