Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4282: Ngoài ý muốn (2)

Ầm ầm ầm, trận pháp trở nên lung lay sắp đổ, linh quang như ẩn như hiện, một bộ dáng có thể tán loạn bất cứ lúc nào.

Đúng lúc này, trên trời truyền đến một tiếng sấm sét đinh tai nhức óc, một đám mây sét màu vàng thật lớn không chút dấu hiệu xuất hiện ở bầu trời, chớp lóe sấm rền.

Sau khi tiếng sấm sét ầm ầm ầm vang lên, hơn vạn tia sét màu vàng thô to đánh xuống, lao thẳng đến đám người Tô Thanh Hành, một tiếng kèn vang dội vang lên, một mảng lớn sóng âm màu bạc từ nơi xa thổi quét đến.

Đám người Tô Thanh Hành chấn động, vội vàng làm phép ngăn cản.

Chỉ nghe một đợt tiếng nổ thật lớn vang lên, nhiều loại linh quang đan xen, sóng khí như thủy triều.

Một con thuyền bay màu bạc dài hơn trăm trượng xuất hiện ở bầu trời nơi xa, mấy chục tu sĩ đứng ở bên trên. Hình thể bọn họ phổ biến lớn hơn Nhân tộc, con mắt nhỏ màu bạc trắng, tay chân dài nhỏ, cầm đầu là một ông lão áo bào bạc dáng người khôi ngô.

Ông lão áo bào bạc mặt vuông mắt to, trên người bộc phát ra một luồng khí tức kinh khủng, rõ ràng là một tu sĩ Luyện Hư hậu kỳ.

Chỉ riêng tu sĩ Luyện Hư đã có nhiều tới bảy tên, còn có hơn năm mươi tu sĩ Hóa Thần.

“Lôi Đường nhất tộc! Sao có khả năng!”

Tô Thanh Hành kinh hãi, Lôi Đường nhất tộc cũng là chủng tộc phụ thuộc Tích tộc, Hứa Tường đứng đầu Huyền Thanh Cửu Tử phụ trách đối phó Lôi Đường nhất tộc.

Lôi Đường nhất tộc sao có binh lực dưa thừa chi viện Huyết Oa nhất tộc? Chẳng lẽ đám người Hứa Tường tan tác rồi? Không đúng nha! Lại nói, Lôi Đường nhất tộc chi viện nên ngồi truyền tống trận tới đây, không nên là khống chế bảo vật bay đến.

Tô Thanh Hành không kịp nghĩ nhiều, sinh ý rút lui.

“Rút lui, lập tức rút.”

Tô Thanh Hành phân phó, hắn không rõ tình huống của kẻ địch, cũng không liên hệ được tu sĩ Nhân tộc công kích cứ điểm khác.

Bảy cứ điểm của Huyết Oa nhất tộc cách nhau gần nhất cũng mười mấy ức dặm, bảo vật đưa tin bình thường vô dụng. Bọn họ chỉ là phụ trách tập kích quấy rối, phối hợp tu sĩ Hợp Thể bọn Thanh Nguyên Chân Quân.

“Long đạo hữu và Vương đạo hữu còn bị vây ở trong trận pháp.”

Lâm Tử Kỳ lộ vẻ mặt do dự. Hắn cùng Vương Trường Sinh có oán riêng, nhưng đó là chuyện quá khứ rồi, Cửu Diễm môn cùng Vương gia không có xung đột lợi ích trực tiếp.

Tô Thanh Hành lộ vẻ mặt do dự. Mặt đất kịch liệt chớp lên, phồng lên năm cái ụ đất thật lớn, năm ụ đất nhanh chóng hướng tới nơi này di động, nơi đi qua, từng ngọn núi sụp đổ.

“Để bọn họ tự cầu nhiều phúc đi! Còn không rút lui, chúng ta đều phải ở lại chỗ này.”

Tô Thanh Hành phân phó. Nếu là tu sĩ Luyện Hư của Lãnh Diễm phái bị nhốt, hắn tự nhiên sẽ ra tay ngăn cản một đoạn thời gian, tu sĩ Vương gia thì thôi. Hắn bây giờ bản thân khó bảo toàn, nào để ý được Vương Xuyên Minh cùng Long Vân Hâm

Tô Thanh Hành dẫn theo đại bộ phận người rút lui, Lâm Tử Kỳ cùng Lâm Tử Lân đều lấy ra một hạt châu màu đỏ, hướng thẳng tới đám người ông lão áo bào bạc mà đi.

Ầm ầm ầm, hai đám mây hình nấm màu đỏ thật lớn phóng lên trời.

Mây lửa màu đỏ kịch liệt quay cuồng, những quả cầu lửa thật lớn hạ xuống, đánh vào trận pháp, lửa hừng hực bao phủ trận pháp.

“Vương đạo hữu, Long đạo hữu, mau rút.”

Lâm Tử Kỳ nói xong lời này, cùng Lâm Tử Lân rút lui, bọn họ có thể làm chỉ có những thứ này, sau khi trở về cũng dễ có cái để nói.

Vương Chung Như bảo mười tộc nhân rút lui theo. Chín tộc nhân nàng dẫn theo lấy ra bảo vật hoặc con rối thú, công kích trận pháp giúp Vương Xuyên Minh thoát vây.

Nàng biết làm như vậy rất nguy hiểm, nhưng nàng không làm được việc bỏ lại Vương Xuyên Minh chạy trốn, bọn họ là tộc nhân có cùng gốc.

Vương Xuyên Minh cùng Long Vân Hâm ý thức được không ổn, ùn ùn lấy ra bảo vật công kích trận pháp

Năm con rối hình người hình thể thật lớn đều phun ra một cột sáng thô to, đánh lên trận pháp, mười mấy món bảo vật lóe ra linh quang đánh lên trận pháp, truyền ra một đợt tiếng vang trầm.

Trận pháp nhoáng lên một cái rất khẽ, Long Vân Hâm triệu ra một viên gạch khổng lồ lóe ra hào quang màu vàng óng, nện lên trận pháp, trận pháp vặn vẹo biến hình, linh quang càng thêm ảm đạm.

Vương Xuyên Minh giơ tay phải, một hạt châu màu lam bắn ra, lao thẳng tới trận pháp.

Ầm ầm ầm! Một mảng hào quang màu lam chói mắt sáng lên, bao phủ non nửa trận pháp.

Trọng Thuỷ Lôi Châu!

Vương Xuyên Minh phụ trách tới tiền tuyến thăm dò tình báo, gia tộc cho không ít bảo vật phòng thân, trừ con rối thú bậc sáu, còn có nhiều món bảo vật như Trọng Thuỷ Lôi Châu.

Nếu là Cổ Tiêu còn sống, trận pháp tự nhiên sẽ không phá đi nhanh như vậy, nhưng Cổ Tiêu đã thân tử đạo tiêu, đám người Tô Thanh Hành đã công kích một đoạn thời gian.

Trận pháp bị phá, Vương Xuyên Minh và Long Vân Hâm thoát vây mà ra

Trên trời truyền đến một tràng tiếng sấm sét vang dội, mấy vạn tia sét màu vàng thô to từ trên cao đánh xuống, lao thẳng đến đám người Vương Chung Như, bao phủ bóng người bọn họ, truyền ra một đợt tiếng kêu thảm thiết.

“Không!”

Vương Xuyên Minh đau thương đan xen. Thần thức hắn không cảm ứng được khí tức đám người Vương Chung Như, hiển nhiên bọn họ đã bị giết.

“Cẩn thận, Vương đạo hữu!”

Thanh âm dồn dập của Long Vân Hâm ghé vào tai hắn vang lên.

Vương Xuyên Minh phản ứng rất nhanh, lấy ra một cái ô nhỏ màu vàng óng, buông xuống một mảng lớn hào quang màu vàng óng bảo vệ chính mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận