Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 5971: Diệp Thịnh Phong (2)

“Ngươi muốn bán cho chúng ta thứ tốt gì? Cần gặp mặt chúng ta mới được?”

Vương Trường Sinh mở miệng hỏi.

“Một ít Hỗn Nguyên Thạch! Đây là tài liệu luyện chế Hỗn Độn giáp trụ.”

Lý Thương Hải lấy ra một cái vòng tay trữ vật màu vàng, vẻ mặt cung kính.

Thứ bình thường, không có tư cách gặp mặt nói chuyện với tu sĩ Kim Tiên.

Uông Như Yên vẫy tay một cái, vòng tay trữ vật bay về phía nàng, rơi ở trên tay nàng, thần thức đảo qua, có chút kinh ngạc, nói: “Ngươi từ đâu kiếm được nhiều Hỗn Nguyên Thạch như vậy?”

Nàng đưa vòng tay trữ vật cho Vương Trường Sinh, thần thức Vương Trường Sinh đảo qua, mặt lộ vẻ kinh ngạc.

Chỗ Hỗn Nguyên Thạch này đủ luyện chế hai bộ trung phẩm Hỗn Độn giáp trụ, quả thật có tư cách gặp mặt nói chuyện với bọn họ.

“Đây là chúng ta gom góp qua nhiều năm, Vương tiền bối nếu không chê, hãy thu lấy đi!”

Lý Thương Hải nói.

“Không có công không nhận lộc, ngươi muốn cái gì?”

Vương Trường Sinh hỏi.

“Vãn bối muốn con rối thú Chân Tiên kỳ, có thể lấy tinh hạch hỗn độn thú mua.”

Lý Thương Hải nói.

“Con rối thú Chân Tiên kỳ? Hỗn Độn đại lục không chỉ Vương gia chúng ta có con rối thú Chân Tiên kỳ bán nhỉ? Có chuyện nói thẳng.”

Vương Trường Sinh nghi hoặc nói.

Lý Thương Hải ngượng ngùng cười, nói: “Vãn bối muốn cống hiến cho Vương tiền bối, hy vọng có thể mượn cờ hiệu ngài cùng Vương gia dùng một chút. Không dối Vương tiền bối, kẻ thù của vãn bối đã đầu nhập Thú Linh môn.”

“Ngươi sẽ không giơ lá cờ Vương gia chúng ta giết người đoạt bảo chứ?”

Uông Như Yên nhíu mày nói.

“Uông tiền bối yên tâm, tuyệt đối sẽ không, vãn bối lấy tâm ma thề, chỉ dùng để dọa một ít kẻ thù, tuyệt đối sẽ không giơ lá cờ Vương gia giết người đoạt bảo, chúng ta thật sự làm như vậy, ngài không thừa nhận quan hệ giữa chúng ta là được.”

Lý Thương Hải nói.

“Cũng chính là nói, ngươi muốn chúng ta trao quyền, lúc đối mặt kẻ thù, báo ra danh hiệu của chúng ta, chúng ta có thể không thừa nhận.”

Vương Trường Sinh nói.

“Đúng vậy, được không?”

Lý Thương Hải thật cẩn thận nói, hắn nào dám đưa ra yêu cầu quá phận.

“Có thể, nhưng lời xấu nói ở phía trước, ngươi nếu giơ cờ hiệu gia tộc chúng ta giết người đoạt bảo khắp nơi, chúng ta diệt ngươi đầu tiên. Đương nhiên, nếu có tu sĩ Chân Tiên tạo thành đội săn yêu đối phó các ngươi, có thể dùng danh hiệu chúng ta.”

Vương Trường Sinh nói.

“Đa tạ Vương tiền bối thành toàn.”

Lý Thương Hải vui sướng vô cùng, liên thanh cảm ơn.

Vương Trường Sinh phất phất tay, bảo Vương Thanh Phong dẫn hắn đi xuống, bán Chân Tiên kỳ con rối loại chuyện này giao cho Vương Thanh Phong xử lý là được.

“Phu nhân, chúng ta đi Vân Lang thành một chuyến đi! Không biết Huyền Linh Thiên Tôn còn ở Vân Lang thành hay không.”

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên rời khỏi Hạo Dương thành, truyền tống đến Cửu Tiên thành, lại truyền tống đến Vân Lang thành.

Vân Lang thành vẫn là phồn hoa giống như trước kia, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên tới chân một ngọn núi cao hiểm trở, chân núi dựng một tấm bia đá cao hơn mười trượng, bên trên viết ba chữ to màu vàng “Thiên Tinh phong”, đây là chỗ ở của Tào Viễn Tinh.

Uông Như Yên phát ra một lá bùa truyền âm, không qua bao lâu, một cái thang màu xanh từ đỉnh núi bay xuống, dừng ở trước mặt bọn họ.

Bọn họ đi đến trên cái thang màu xanh, cái thang màu xanh cuốn bọn họ vào trong biển sương mù.

Xuyên qua biển sương mù, bọn họ xuất hiện ở trong một tòa đình viện yên tĩnh, Tào Viễn Tinh, Tào Nhu Hà cùng một ông lão áo bào vàng dáng người khôi ngô ngồi ở trong đình đá, thưởng thức trà nói chuyện phiếm.

Ông lão áo bào vàng sắc mặt hồng háo, khí tức mênh mông như biển.

“Diệp đạo hữu, giới thiệu cho ngươi một phen, hai vị này chính là Thanh Liên tiên lữ.”

Tào Viễn Tinh mỉm cười nói.

“Lão phu Diệp Thịnh Phong, Tuyền Cơ là hậu bối của lão phu.”

Ông lão áo bào vàng ôm quyền nói, thanh âm vang dội.

“Thì ra là Diệp đạo hữu, nàng ấy cũng ở Hỗn Độn đại lục?”

Vương Trường Sinh mỉm cười nói.

“Tuyền Cơ đã tiến vào Kim Tiên kỳ, tạm thời không ở Hỗn Độn đại lục.”

Diệp Thịnh Phong nói.

“Diệp tiên tử tiến vào Kim Tiên kỳ rồi? Chúc mừng nha! Khi nào tổ chức Kim Tiên đại điển?”

Vương Trường Sinh chúc mừng.

“Nó không tính tổ chức Kim Tiên đại điển, nếu tổ chức, sẽ thông báo các ngươi.”

Diệp Thịnh Phong nói.

“Vương đạo hữu, Vương phu nhân, ngồi xuống tán gẫu.”

Tào Viễn Tinh tiếp đón Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên ngồi xuống, năm người thưởng thức trà nói chuyện phiếm.

Trong khi nói chuyện phiếm, Vương Trường Sinh biết được Diệp Thịnh Phong là tiên trận sư, ngạc nhiên lẫn vui mừng đan xen. Nếu kiếm được tinh hạch bảy màu, hắn có thể mời Diệp Thịnh Phong hỗ trợ bày trận, mở khiếu thứ sáu.

“Đúng rồi, Vương đạo hữu, Vương phu nhân, các ngươi đi Hô Lan sơn mạch săn giết hỗn độn thú?”

Tào Viễn Tinh thuận miệng hỏi.

Vương Trường Sinh gật gật đầu, nói: “Giết một ít hỗn độn thú, chúng ta liền trở lại, không dám quá mức xâm nhập Hô Lan sơn mạch, đụng tới hỗn độn thú bảy màu thì phiền toái.”

“Vương đạo hữu cùng Vương phu nhân giết hỗn độn thú Kim Tiên kỳ? Năm màu vẫn là sáu màu?”

Diệp Thịnh Phong tò mò hỏi.

“Giết mấy con hỗn độn thú năm màu Kim Tiên kỳ.”

Vương Trường Sinh nói.

“Vương đạo hữu, có thể bán tinh hạch cho lão phu hay không? Lão phu có thể lấy trận pháp đổi với ngươi? Thứ khác cũng được.”

Diệp Thịnh Phong nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận