Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4078: Địch lui (2)

Một tiếng xé gió chói tai vang lên, một nắm đấm khổng lồ màu vàng bay vút đến, lao thẳng đến một ông lão áo bào xanh dáng người béo lùn.

Ông lão áo bào xanh phất tay áo, một cây thước ngắn lóe ra ánh sáng xanh xuất hiện trên tay, vung nhẹ một cái, cuồng phong gào thét, mấy ngàn lưỡi đao gió thật lớn màu xanh bắn ra, hướng thẳng đến nắm đấm khổng lồ màu vàng.

Cùng lúc đó, một hư ảnh ông lão áo bào xanh khổng lồ hóa xuất hiện ở đỉnh đầu của lão.

Đao gió thật lớn dày đặc lục tục đánh lên nắm đấm khổng lồ màu vàng, truyền ra tiếng “keng keng” trầm đục, đốm lửa văng khắp nơi.

Nắm đấm khổng lồ màu vàng đánh tan đao gió màu xanh dày đặc, đến trước mặt ông lão áo bào xanh.

Hư ảnh hình người ở đỉnh đầu ông lão áo bào xanh phun ra một cơn lốc màu xanh, thổi bay nắm đấm khổng lồ màu vàng.

Không gian nổi lên dao động, một cái móng rồng lóe ra ánh sáng trắng bỗng dưng hiện lên, còn chưa vỗ xuống, một luồng khí cực lạnh thấu xương chụp xuống trước mặt.

Hư ảnh hình người phun ra một lốc xoáy màu xanh, đón đỡ móng rồng màu trắng, giống như tờ giấy, bị móng rồng màu trắng đập vỡ nát.

Hai cánh tay hư ảnh hình người giao nhau, đón đỡ móng rồng màu trắng.

“Phành” một tiếng vang trầm, móng rồng màu trắng bị hư ảnh hình người chặn lại, nhưng hư ảnh hình người bắt đầu kết băng, tầng băng nhanh chóng mở rộng, bao trùm toàn thân.

Một tiếng nổ vang lên, hư ảnh hình người bị móng rồng màu trắng đập vỡ nát. Pháp tướng bị phá, ông lão áo bào xanh phun ra một ngụm máu tươi lớn, móng rồng màu trắng đánh lên màn hào quang màu xanh, truyền ra một tiếng vang trầm.

Nắm đấm khổng lồ màu vàng nở rộ ra ánh sáng vàng chói mắt, đánh lên màn hào quang màu xanh.

Linh quang của màn hào quang màu xanh ảm đạm xuống, một luồng ánh sáng trắng bay vút đến, giống như một cọng rơm cuối cùng đè ngã lạc đà, màn hào quang màu xanh bị ánh sáng trắng đánh thủng.

Ánh sáng trắng xuyên thủng cánh tay trái ông lão áo bào xanh, cánh tay trái ông lão áo bào xanh chảy máu không ngừng, thân thể lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được kết băng.

Nắm đấm khổng lồ màu vàng một lần nữa nở rộ linh quang, đánh vỡ màn hào quang màu xanh, đập vỡ đầu ông lão áo bào xanh.

Một cái Nguyên Anh cỡ nhỏ ôm một cây thước ngắn màu xanh bay ra khỏi cơ thể, vẻ mặt sợ hãi.

Tiếng xé gió “xẹt xẹt” vang lên, nắm đấm khổng lồ màu vàng hóa thành mũi tên màu vàng dày đặc, lao thẳng đến Nguyên Anh cỡ nhỏ.

Mắt thấy Nguyên Anh cỡ nhỏ sắp bị mũi tên màu vàng dày đặc đâm thành cái sàng, một con chim tước lửa màu vàng từ trên trời giáng xuống, chặn mũi tên màu vàng đánh tới.

Lạc Tương Vân từ trên trời giáng xuống, phất tay áo, cuốn Nguyên Anh cỡ nhỏ vào ống tay áo không thấy nữa.

Lúc này, mây sét màu vàng tán loạn.

Đám người Vương Thanh Thành sắc mặt hơi tái nhợt, ngoài thân Vương Thanh Bạch chồng chất vết thương, khí tức uể oải, vẻ mặt tiều tụy.

Thần hồn Vương Thanh Bạch đã bị thương, không có nguy hiểm tính mạng, nhưng hắn cần tìm kiếm linh đan diệu dược chữa thương thần hồn, nếu không ảnh hưởng con đường tu hành ngày sau.

Lạc Tương Vân cũng không nói lời thừa, vung tay phải, một luồng hào quang màu đen bay ra.

“Không ổn, mau tránh ra.”

Vương Thanh Thành nghĩ tới cái gì, bấm pháp quyết, chân phải hung hăng giẫm xuống đất, mặt đất hóa đất thành cát, vô số cát vàng đón gió bay lên, hóa thành một màn cát màu vàng thật lớn, bao phủ bọn họ.

Một hạt châu màu đen đột nhiên xuất hiện ở bầu trời, một tiếng nổ qua đi, hạt châu màu đen nổ tung, hóa thành một mảng lôi quang màu đen thật lớn, bao phủ màn cát màu vàng, sóng khí như thủy triều.

Không qua bao lâu, lôi quang màu đen tan đi, đám người Vương Thanh Thành không có nguy hiểm tính mạng, nhưng đám người Lạc Tương Vân cũng đã đào tẩu.

Một đạo độn quang bay tới, đáp ở trước mặt Vương Thanh Thành, chính là Vương Nhất Nhị, nhiều chỗ trên người hắn có vết bỏng, chỗ vai trái có một lỗ thủng khủng bố, khí tức uể oải.

Hắn ra tay ngăn trở đám người Lạc Tương Vân, bị thương nặng, cho dù như thế, trên mặt hắn vẫn treo nụ cười.

“Không có việc gì chứ? Nhất Nhị.”

Vương Thanh Thành quan tâm hỏi.

“Không sao, tĩnh dưỡng một đoạn thời gian là khỏi.”

Vương Nhất Nhị nhếch miệng cười, tựa như đang nói một việc nhỏ không đáng kể.

“Tông khuyết, Viễn Vi, các ngươi lấy ra trận pháp bày trận, Lập Hách quay về gia tộc báo tin, phái nhân thủ tới đây.”

Vương Thanh Thành phân phó. Vương gia cùng Thiên Cơ phái đánh ra hỏa khí rồi, dựa vào bọn họ chưa chắc có thể giải quyết việc này.

Vương Lập Hách lên tiếng đáp ứng, dẫn theo mấy tộc nhân rời khỏi, Vương Viễn Vi thì lấy ra trận pháp bậc sáu bày trận.

...

Đảo Thanh Liên, đỉnh Thanh Liên.

Vương Trường Sinh ngồi ở trong đình đá, Vương Mô Sơn đang báo cáo tình huống với hắn.

“Mạch khoáng Cấm Thần Thạch!”

Vương Trường Sinh nhíu mày. Vương Tông Lãng thật không dễ gì từ hạ giới phi thăng đến Huyền Dương giới, thế mà lại chết ở trên tay Thiên Cơ phái.

Việc nào ra việc đó, thực lực Vương Tông Lãng quả thật không bằng Vương Mạnh Bân, Vương Thanh Sơn, Vương Anh Kiệt cùng Liễu Hồng Tuyết các tu sĩ phi thăng. Thời đại Vương Tông Lãng ở, gia tộc đã bình định chướng ngại, bọn người Vương Mạnh Bân đều là từ núi thây biển máu giết ra.

Trấn Hải cung coi trọng tu sĩ phi thăng, là nhìn trúng thực lực cùng tâm tính của tu sĩ phi thăng, mà không phải thân phận của tu sĩ phi thăng. Đóa hoa trong nhà kính dễ gãy, đây cũng là chuyện không có cách nào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận