Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3026: Giết một tộc nhân của ta, trảm trăm người Thiên Lan tông đền mạng (1)

Vương Thanh Thiến và Nghiễm Đông Nhân bay ngược ra ngoài, không hẹn mà cùng phun ra một ngụm máu tươi.

“Nếu Vương gia các ngươi thức thời thì thuần phục Thiên Lan tông chúng ta, tuỳ chúng ta sai bảo. Nói không chừng còn có thể xuất hiện Hoá thần tu sĩ. Không nên đối nghịch cùng Thiên Lan tông chúng ta. Những thế lực khác ở Đông Ly giới đều thuần phục Thiên Lan tông, Vương gia các ngươi cần gì phải khăng khăng cứng đầu! Chỉ bằng một ít Nguyên Anh tu sĩ là có thể làm đối thủ của Thiên Lan tông chúng ta sao?”

Một người nam trung niên khuôn mặt trắng nõn dùng một lại giọng điệu dụ hoặc nói. Vương gia am hiểu luyện chế khôi lỗi thú, nếu có thể thu phục Vương gia, tuyệt đối là trợ lực lớn.

“Chỉ bằng Vương Thanh Sơn ta, có đủ hay không!”

Thanh âm người nam trong trẻo lạnh lùng chợt truyền đến từ trên cao, vang vọng không dứt.

Trời cao chợt xuất hiện một đạo thanh quang, Vương Thanh Sơn xuất hiện, một thân thanh sam theo gió bay lượn, hai mắt lạnh lùng.

Hắn đứng ở trên trời cao, giống như một ngọn núi nguy nga vật, làm cho người ta có một loại cảm giác áp bách mạnh mẽ.

“Vương Thanh Sơn, ngươi tiến vào Hoá thần kỳ rồi.”

Diệp Tuyết Dao kinh ngạc nói. Vương Thanh Sơn là cao thủ nổi danh của Vương gia, nhưng người này cũng giống như Thanh Liên tiên lữ, đã mấy trăm năm chưa lộ diện. Thiên Lan tông đều nghĩ hắn đã chết rồi.

“Thất ca, ngươi rút cuộc cũng thoát ra rồi.”

Vương Thanh Thiến kích động nói. Bọn họ ngốc ở đây mấy trăm năm vì giúp Vương Thanh Sơn thoát vây, nhưng vẫn không thể thành công.

“Vương đạo hữu, đây chỉ là hiểu lầm. Tông chủ của chúng ta yêu mến hào kiệt, cùng bàn đại sự. Không bằng Vương đạo hữu cùng ta đến tổng đàn Thiên Lan tông trước, chúng ta cùng nhau thương thảo đại sự. Đối với ngươi hay Vương gia đều có ích. Thiên Lan tông chúng ta hiện nay có mười lăm vị Hoá thần tu sĩ.”

Giọng điệu Diệp Tuyết Dao tràn ngập dụ hoặc. Dù sao cũng không phải nàng ra tay giết tu sĩ Vương gia, cùng lắm thì lấy ra vài tên thủ hạ chịu tội thay là được. Nàng không tin Vương Thanh Sơn sẽ vì vài tộc nhân cấp thấp mà đối nghịch cùng mười lăm Hoá thần tu sĩ. Ít nhất nàng không phải người như vậy.

“Tổng đàn Thiên Lan tông? Ta sẽ tự đi, các ngươi đều ở lại đi! Dùng đầu của các ngươi, hiến tế cho các tộc nhân đã chết của ta. Cho dù Cửu thúc Cửu thẩm không có ở đây, chỉ cần có Vương Thanh Sơn ta ở, dám khi dễ tộc nhân Vương gia, giết không tha.”

Giọng điệu Vương Thanh Sơn mạnh mẽ có lực, vừa dứt lời, chín thanh Thanh ly kiếm bay ra từ ống tay áo. Bên trong tiếng kiếm minh chói tai, hoá thành vô số đạo cầu vồng màu xanh, bay thẳng đến đám người Diệp Tuyết Dao.

Diệp Tuyết Dao đầu tiên là cả kinh, sau đó giận tím mặt. Nàng có ý tốt muốn khuyên Vương Thanh Sơn phục tùng, Vương Thanh Sơn lại dám không theo. Thực sự nghĩ lắn là đối thủ của mười lăm vị Hoá thần tu sĩ sao?

Tay phải nàng run lên, một đạo bạch quang bay ra, bay đến đỉnh đầu nàng. Rõ ràng là một viên luân màu trắng được bao phủ bởi hàn khí mờ mờ.

Viên luân màu trắng xoay tròn chuyển động trên không trung, bạch quang đại phóng. Hình thể tăng vọt rồi nhả ra một trận hàn khí màu trắng, che kín tu sĩ Thiên Lan tông.

Cùng lúc đó, tu sĩ Thiên Lan tông đều lấy ra pháp bảo.

Tiếng “Khanh khanh” trầm đục, lượng lớn thanh quang bị đánh tan.

Vương Thanh Sơn cười lạnh một tiếng, bấm niệm pháp quyết. Vô số thanh quang hội tụ lại một chỗ rồi hoá thành một con giao long màu xanh dài hơn ngàn trượng. Công kích thẳng tới đám người Diệp Tuyết Dao.

Hắn bấm niệm pháp quyết, hư không vặn vẹo chấn động rồi mạnh mẽ xuất hiện nhiều điểm thanh quang. Hoá thành một đoá sen xanh thật lớn. Cánh sen trong suốt lung linh, cành sen trải rộng đường vân huyền ảo. Cả đoá sen xanh tản mát ra sát ý khủng bố.

Hoa sen màu xanh xoay tròn chuyển động, bắn ra một lá sen trong suốt. Sau một cái mơ hồ liền hoá thành vô số phi kiếm màu xanh, bay thẳng đến đám người Diệp Tuyết Dao. Lá sen không sừng sinh sôi.

Tiếng nổ đùng thật lớn vang lên, giao long màu xanh đánh bay viên luân. Vô số phi kiếm màu xanh chém tới, một bộ dáng muốn xiên đám người Diệp Tuyết Dao thành cái sàng.

Sắc mặt Diệp Tuyết Dao trầm xuống, mở miệng, từ đó bay ra một đạo bạch quang. Rõ ràng là một la bàn màu trắng lớn bằng bàn tay. La bàn màu trắng có đồ án hình hoa sen trắng, phù văn chớp động, linh khí kinh người.

Nàng bấm niệm pháp quyết, la bàn màu trắng nhất thời đại lượng, hình thể tăng vọt. Vô số phù văn sáng lên rồi phun ra một mảng sáng mờ màu trắng nghênh đón.

Phi kiếm màu xanh va chạm vào mảng sáng mờ màu trắng, giống như lâm vào bên trong vũng bùn, tốc độ chậm lại rồi nhanh chóng kết băng. Từng thanh phi kiếm màu xanh chậm rãi biến thành băng kiếm màu trắng rồi rơi xuống giữa không trung.

Tiếng chim hót thánh thót vang lên, một con khổng tước màu xanh lớn hơn trăm trượng nghênh diện đánh tới. Nó còn chưa tới gần người, một cỗ sóng nhiệt khó có thể nhịn được đã ập đến.

Diệp Tuyết Dao nhíu chặt mày liễu, lật tay phải. Một bình sứ màu trắng xuất hiện trên tay rồi nhanh chóng ném về phía trước. Nàng đánh vào đó một đạo pháp quyết, hình thể của bình sứ màu trắng tăng vọt, rồi phun ra một cỗ sáng mwof màu trắng, che kín khổng tước màu xanh.

Hình thể của khổng tước màu xanh rất nhanh bị thu nhỏ lại, cuốn vào trong bình sứ màu trắng.

Bình sứ màu trắng không ngừng chớp động rồi vang lên tiếng “Răng rắc” trầm nặng. Bên ngoài bình sứ màu trắng xuất hiện một đạo vết rách thật nhỏ. Vết rách càng lúc càng lớn, cuối cùng thoát phá, tứ phân ngũ liệt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận