Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 6508: Thiên Hà kiếm phái

Một thung lũng hẹp, trong thung lũng truyền ra một đợt tiếng nổ đinh tai nhức óc, từng tia sét màu đen thô to cắt qua bầu trời, bổ về phía thung lũng, sóng khí cuồn cuộn.

Không qua bao lâu, ba đạo độn quang từ trong đó bay ra, hiện ra bóng người hai nam một nữ, cầm đầu là một phụ nhân váy vàng óng xinh đẹp, đầu chải búi tóc linh xà, cắm chéo một cây trâm ngọc màu vàng.

Phụ nhân váy vàng óng có tu vi Thái Ất Kim Tiên trung kỳ, hai nam tử ngũ quan rất tương tự, chỉ là Thái Ất Kim Tiên sơ kỳ.

“Đáng chết, lúc con rối thú dò đường, rõ ràng chưa chạm vào cấm chế, sao sau khi chúng ta tiến vào, liền xuất hiện cấm chế?”

Một nam tử áo tím thân hình cao lớn nhíu mày nói, đeo một hộp kiếm màu tím tinh xảo.

Trần Lỗi, Thái Ất Kim Tiên sơ kỳ, xuất thân Thiên Hà kiếm phái.

“Cấm chế của Tiên Linh Trủng vốn đã hay thay đổi, không có gì kỳ quái, bằng không Huyết Anh Ngọc Hạnh Quả đã sớm bị người ta hái đi rồi.”

Một thanh niên áo đỏ dáng người trung đẳng nói.

Dương Diễm, Thái Ất Kim Tiên sơ kỳ, xuất thân Thiên Hà kiếm phái.

“Đáng tiếc đám người Tôn sư điệt, bị cấm chế giết chết, nếu là đạt được Huyết Anh Ngọc Hạnh Quả, trở về nhất định trọng thưởng thân tộc cùng đệ tử của bọn họ.”

Phụ nhân váy vàng óng nói.

Trần Oánh, Thái Ất Kim Tiên trung kỳ, xuất thân Thiên Hà kiếm phái.

Đệ tử Thiên Hà kiếm phái chém giết một đám tà tu, sưu hồn biết được bọn họ ở Tiên Linh Trủng phát hiện một cây Huyết Anh Ngọc Hạnh Quả.

Đệ tử Thiên Hà kiếm phái tham lam, một mình tới Tiên Linh Trủng tầm bảo, kích hoạt cấm chế, thương vong hơn phân nửa, lúc này mới báo cáo lên trưởng bối, ba người bọn Trần Oánh biết được tin tức này, tự mình ra tay.

Cho dù là dùng sống, Huyết Anh Ngọc Hạnh Quả cũng có thể lớn mạnh khí huyết của tiên nhân, đối với bọn họ tu luyện thành tiên thể có trợ giúp không nhỏ.

“Nhanh chóng lấy được Huyết Anh Ngọc Hạnh Quả đi! Từ Địch mang tin tức bán cho Vương gia, nói không chừng Thái Ất Kim Tiên của Vương gia đã ở trên đường. Thái Ất Kim Tiên khác còn dễ nói, chỉ sợ là Thanh Liên tiên lữ đích thân tới.”

Dương Diễm thúc giục, nói xong lời cuối cùng, trong mắt hắn tràn đầy nét kiêng kị.

Thanh Liên tiên lữ đều đã nắm giữ Thần Hồn pháp tắc, còn nhận được Đạo Tổ triệu kiến, nếu không phải một lần này liên lụy đến Huyết Anh Ngọc Hạnh Quả, bọn họ thật sự không muốn nổi lên xung đột với Vương gia.

“Ta nghe nói Thanh Liên tiên lữ bị hỗn độn thú chín màu đả thương, đang bế quan chữa thương, hẳn là sẽ không tới đây. Vương gia Thái Ất Kim Tiên không ít, chỉ cần không phải Thanh Liên Kiếm Tôn, Tử Tiêu Chân Nhân cùng Bá Đao Chân Quân, Thái Ất Kim Tiên khác tới đây cũng không phải đối thủ của chúng ta.”

Trần Lỗi nói.

“Thái Ất Kim Tiên của Vương gia có thể ở trên đường, nhanh chóng lấy được Huyết Anh Ngọc Hạnh Quả đi! Đỡ đêm dài lắm mộng.”

Trần Oánh nói, đi về phía rừng trúc màu tím cách đó không xa, Trần Lỗi và Dương Diễm vội vàng đuổi theo.

...

Một mảng rừng rậm màu đen rộng lớn, truyền ra từng đợt tiếng nổ vang dội, đất rung núi chuyển, khói bụi cuồn cuộn.

Ở chỗ sâu trong rừng rậm, Diệp Hải Đường, Vương Anh Kiệt, Vương Nhất Nhị và Vương Vân Nguyệt đứng ở một mảnh đất rộng rãi, từng cái cây màu đen cao lớn đang công kích bọn họ.

Cái cây màu đen cành lá um tùm, lượng lớn cành cây quấn quanh với nhau, hóa thành những bàn tay to màu đen, bổ về phía bọn họ.

Cái cây màu đen nhẹ nhàng nhoáng lên một cái, lượng lớn lá cây màu đen bay xuống, hóa thành những lưỡi đao màu đen, lao thẳng đến bốn người bọn họ.

Lá cây màu đen tới gần bọn họ trăm trượng, ngoài thân Vương Vân Nguyệt nở rộ ra một đợt linh quang màu trắng chói mắt, lá cây màu đen va chạm vào linh quang màu trắng, kết băng hết.

Vương Nhất Nhị bấm kiếm quyết, năm cây phi đao lóe lên hào quang vàng óng bắn ra, chém về phía cái cây màu đen đánh tới, những cái cây màu đen này hóa hết thành mảnh vụn, chẳng qua rất nhanh, từng cái cây giống màu đen chui từ dưới đất lên, nhanh chóng lớn lên, hóa thành những cái cây to che trời màu đen.

“Cần tìm được mắt trận mới được, bằng không chúng ta sẽ bị vây mãi ở chỗ này.”

Vương Anh Kiệt nhíu mày nói.

Ngón trỏ tay phải Diệp Hải Đường nở rộ hắc quang, hướng hư không điểm nhẹ một cái, một đạo hắc quang bắn ra, chuẩn xác đánh lên mặt đất nơi nào đó, mặt đất nổ tung, có thêm một cái hố khổng lồ.

Trên không một cái cây to màu đen nổi lên một đợt gợn sóng, một quỷ trảo màu đen hiện ra, một trảo hạ xuống, trảo vỡ nát cái cây to màu đen.

Những cái cây màu đen này nhất thời dừng công kích, không nhúc nhích.

“Cuối cùng phá đi trận pháp rồi.”

Vương Nhất Nhị thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Chưa phá đi trận pháp, chỉ là khiến trận pháp tạm thời dừng vận chuyển mà thôi, chúng ta nhanh chóng rời khỏi đi! Tiên trận sư bày trận tương đối lợi hại, cải tiến trận pháp, thay đổi thất thường.”

Diệp Hải Đường nói.

Bọn họ nhanh chóng rời khỏi rừng rậm, một thung lũng hẹp dài xuất hiện ở trước mặt bọn họ.

Thảm thực vật trong thung lũng thưa thớt, hai bên vách đá gập ghềnh, nhìn qua không có gì đặc biệt.

Vương Vân Nguyệt lấy ra một tấm phù binh Chân Tiên kỳ, để phù binh đi vào trong thung lũng, chưa động vào bất cứ cấm chế nào.

Diệp Hải Đường thúc giục hạt châu màu đen trên tay, cũng chưa phát hiện bất cứ gì khác thường, lúc này mới đi vào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận