Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2140: Kết anh dị tượng (2)

Vương gia bây giờ có hơn ba mươi tu sĩ Kết Đan, giới hạn tộc nhân Ngũ Long hải vực, gia tộc xây dựng một cái trưởng lão hội, thời điểm gia chủ bế quan tu luyện, công việc trong tộc do trưởng lão của trưởng lão hội cùng bàn bạc giải quyết.

Vương Mạnh Hiên trước mắt là Trúc Cơ tầng bốn, hắn cũng không phải Thanh Liên ngũ tử, Vương gia có hơn một ngàn tu sĩ Trúc Cơ, trong ngàn người chọn lựa năm tộc nhân bồi dưỡng, cạnh tranh đặc biệt kịch liệt.

Nếu là có thể khiến Vương Thanh Sơn chỉ điểm vài câu, vô cùng có lợi đối với Vương Mạnh Hiên tu luyện.

“Cũng không biết Thanh Sơn tằng thúc công thế nào rồi, ta nghe nói U Minh Chu phòng ngự rất mạnh, rất khó đối phó.”

Âu Dương Minh Nguyệt lộ vẻ mặt lo lắng. Nếu không phải U Minh Chu quá khó đối phó, nàng trái lại muốn theo Vương Thanh Sơn đi Bắc Cương một chuyến.

“Yên tâm đi, lấy thực lực của Thanh Sơn tằng thúc công, cho dù không địch lại, cũng có thể toàn thân lui ra, đám người Anh Kiệt thì khó mà nói.”

Vương Hữu Vi có chút bội phục Vương Anh Kiệt, biết rõ U Minh Chu khó đối phó, Vương Anh Kiệt còn chủ động xung phong theo Vương Thanh Sơn tới Bắc Cương, biết rõ núi có hổ, vẫn cứ đi vào.

Vợ chồng bọn họ đều không muốn đi Bắc Cương. Sào huyệt Vương gia ở Nam Hải, cho dù Bắc Cương đại loạn, cũng không tới lượt Vương gia quan tâm, nên quan tâm là Bắc Cương tu tiên giới. Vương gia ở Bắc Cương có cứ điểm cùng nhân thủ, nhưng lực lượng không mạnh, cùng lắm thì rút nhân thủ ở Bắc Cương.

“Có Thanh Sơn tằng thúc công, bọn họ hẳn là không có gì nguy hiểm, nhưng thương vong khẳng định tránh không được. Nói đi cũng phải nói lại, Thu Minh thúc công bế quan nhiều năm như vậy, sao còn chưa xuất quan?”

Âu Dương Minh Nguyệt có chút khó hiểu nói. Bởi vì liên quan Vương Thu Hồng, Vương Thu Minh tương đối chiếu cố Vương Hữu Vi, hắn trước khi bế quan, đã nói cho Vương Hữu Vi.

Vương Hữu Vi lắc đầu nói: “Khó mà nói, có một số người tu tiên vận khí không tốt, tám mươi năm một trăm năm mới có thể đưa tới lôi kiếp Kết Anh. Kết anh không có thời gian xác thực, lấy tư chất Thu Minh thúc công, ta cảm giác lão nhân gia vẫn là có tỷ lệ kết anh rất lớn.”

Vừa dứt lời, bầu trời truyền đến một tiếng sét đinh tai nhức óc, cuồng phong gào thét, bầu trời vốn sáng sủa chợt dày đặc mây đen.

Trong lòng Vương Hữu Vi và Âu Dương Minh Nguyệt cả kinh, hai người nhìn nhau một cái, đều có thể nhìn thấy kinh ngạc lẫn vui mừng trong mắt đối phương.

Hai người tung người bay lên trời, chỉ thấy một đám mây sét thật lớn xuất hiện ở bầu trời, chớp giật sấm rền, trên không chợt xuất hiện linh quang đủ mọi màu sắc, giống như bắn pháo hoa, rực rỡ vô cùng.

“Kết anh dị tượng, có tộc nhân trùng kích Nguyên Anh kỳ!”

Vương Hữu Vi kinh ngạc nói, sắc mặt có chút thất vọng.

“Xem phương hướng chỗ đám mây sấm sét, hình như là Hoa Phong. Thu Minh thúc công so với hắn tiến vào Kết Đan kỳ sớm hơn, Hoa Phong thế mà nhanh như vậy đưa tới kết anh dị tượng.”

Trên mặt Âu Dương Minh Nguyệt lộ ra biểu cảm như có chút suy nghĩ, nàng không xem trọng Vương Hoa Phong, nguyên nhân rất đơn giản, Vương Hoa Phong bước vào tu tiên giới tới nay, chưa từng gặp phải cái gì suy sụp.

Vương Thanh Linh, Vương Thanh Sơn đều là từ trong núi thây biển máu giết ra, bọn họ đã trải qua rất nhiều cực khổ, từng chịu rất nhiều đau khổ.

Ba trăm năm qua, Âu Dương gia xuất hiện ba vị tu sĩ dị linh căn, ở trước Nguyên Anh kỳ, tốc độ tu luyện của bọn họ quả thật rất nhanh, thực lực hơn người, nhưng chỉ có một người bước vào Nguyên Anh kỳ, một người nửa đường chết non.

Thiên tài giai đoạn đầu tốc độ tu luyện nhanh hơn so với tu sĩ bình thường rất nhiều, tương đối, thiên tài thiếu đau khổ, thật không dễ gì xuất hiện một thiên tài, Vương gia tự nhiên bảo hộ cẩn thận, Âu Dương gia cũng không ngoại lệ.

Tư chất chỉ là đại biểu tiềm lực, không đại biểu nhất định có thể kết anh. Nam Hải nhiều tu sĩ Nguyên Anh như vậy, đều là tam linh căn, cá biệt là ngũ linh căn, tu sĩ Nguyên Anh có được linh thể có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Kết anh dị tượng rất nhanh đã kinh động tu sĩ Vương gia trên đảo, rất nhanh đã có tộc lão đi ra duy trì trật tự, lấy chỗ ở của Vương Hoa Phong làm trung tâm, phạm vi ba mươi dặm vạch ra làm cấm địa, không cho bất luận kẻ nào tới gần.

Mật thất nào đó, Vương Hoa Phong ngồi xếp bằng ở trên bồ đoàn, bên tai truyền đến tiếng sấm sét thật lớn.

Hắn hai mắt nhắm nghiền, nhíu mày, đầu đầy mồ hôi, đang vượt tâm ma kiếp, cũng không biết hắn gặp kiếp nạn gì.

Thanh Liên phong, Uông Như Yên và Vương Thanh Linh đứng ở đỉnh núi, nhìn đám mây sét xa xa, trong mắt các nàng tràn đầy lo lắng.

“Nếu Hoa Phong tiến vào Nguyên Anh kỳ, gia tộc chúng ta liền lại có thêm một vị tu sĩ Nguyên Anh.”

Vương Thanh Linh có chút kích động nói, trong mắt tràn đầy chờ mong.

Vương gia bây giờ có bốn vị tu sĩ Nguyên Anh, Diệp Hải Đường và Tử Nguyệt tiên tử làm lực lượng che giấu, đặc biệt Diệp Hải Đường, nàng rất ít lộ diện trước mặt người khác, bên ngoài cũng không biết tình huống của nàng.

“Khó nói, Hoa Phong quá nóng vội rồi, ta khuyên nó đi du lịch mấy chục năm lại trùng kích Nguyên Anh kỳ, nó chỉ đi hải vực khác vòng vo vài năm đã trở lại. Nó quá thuận lợi, tỷ lệ thành công của Thu Minh lớn hơn một chút.”

Uông Như Yên thở dài nói, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận