Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2097: Bắc Cương diệt trùng

Diệp Hải Đường sắc mặt lạnh lùng, lạnh giọng nói: “Ngươi cũng đừng có ý đồ với bác của ta, đừng cho rằng ta không biết tâm tư nho nhỏ của ngươi, ta sẽ không để bác đi mạo hiểm.”

Nàng bắt pháp quyết, mấy trăm khối hài cốt lục tục bay lên, lơ lửng ở giữa không trung. Nàng há mồm phun ra một làn khí đen, bao vây lấy những cái xương này, đánh vào từng pháp quyết, truyền ra một tràng tiếng quỷ khóc “Ô ô”.

...

Bắc Cương, Vạn Khôi sơn mạch.

Một mảng gò đất bên ngoài, mấy trăm tu sĩ đang tranh đấu với hơn ngàn con U Minh Chu, nằm trên mặt đất là lượng lớn thi thể tu sĩ, thi thể U Minh Chu tương đối ít, trên mặt đất phân tán lượng lớn mảnh pháp khí, hài cốt con rối thú, còn có hơn trăm cái hố lớn nhỏ không đồng nhất.

Đầu thi thể người tu tiên đều vỡ ra, tựa như bị vật sắc xuyên thủng.

Tu vi cao nhất là một đại hán áo đỏ lưng hùm vai gấu, trên tay nắm một cây quạt gấp màu đỏ đậm, quạt nhẹ một cái, ngọn lửa hừng hực thổi quét ra, lửa bao trùm hai con U Minh Chu toàn thân màu đen, hai con U Minh Chu phát ra một tràng tiếng rít khổ sở.

Một bàn tay khổng lồ màu đỏ lớn hơn trăm trượng từ trên trời giáng xuống, đập vào trên thân hai con U Minh Chu.

Ầm ầm ầm!

Một tiếng nổ qua đi, hai con U Minh Chu bị bàn tay khổng lồ màu đỏ đập vỡ nát, chất lỏng màu xanh lục chảy đầy đất, trong không khí tràn ngập một mùi tanh hôi đến cực điểm.

Đúng lúc này, một chuỗi tiếng xé gió “Xẹt xẹt” vang lên, một mảng lớn tơ nhện màu vàng mảnh khảnh bắn nhanh đến, đánh lên hộ thể linh quang của đại hán áo đỏ, hộ thể linh quang của hắn nháy mắt tan vỡ, thân thể bị tơ nhện màu vàng dày đặc cuốn lấy, lửa màu đỏ đánh lên trên tơ nhện màu vàng, tơ nhện màu vàng hoàn hảo không tổn hao gì.

Một chuỗi tiếng rít bén nhọn đến cực điểm vang lên, một con U Minh Chu ngoài thân có một chút hoa văn màu vàng lao tới.

Đại hán áo đỏ hoảng sợ biến sắc, ngại là hai tay hai chân đều bị tơ nhện màu vàng cuốn lấy, không thể động đậy.

U Minh Chu thích ăn nhất tuỷ não người tu tiên, nếu U Minh Chu bình thường còn chưa tính, con U Minh Chu lao tới này là U Minh Chu biến dị.

Hắn vội vàng há mồm, phun ra một cây kéo lấp lánh ánh đỏ, nháy mắt phóng to, cắt về phía tơ nhện màu vàng, phát ra tiếng kim loại va chạm “keng keng”.

U Minh Chu biến dị càng khó đối phó hơn, lửa bình thường căn bản vô dụng, tơ nhện nó phun đao thương bất nhập, thủy hỏa nan xâm.

Một luồng hào quang màu đen bay vút đến, nháy mắt xuất hiện trước mặt con U Minh Chu này.

U Minh Chu vung vuốt màu vàng như lưỡi hái, bổ về phía hào quang màu đen.

Ầm ầm ầm!

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, hào quang màu đen nổ tung, hóa thành một vầng lôi quang màu bạc chói mắt, bao phủ thân thể U Minh Chu, tơ nhện màu vàng đứt ra, đại hán áo đỏ khôi phục tự do, vội vàng vung cây quạt lông màu đỏ trong tay, ngọn lửa hừng hực thổi quét ra, đánh về phía lôi quang màu bạc.

Tiếng nổ ầm ầm ầm vang lên, lôi quang màu bạc cùng ánh lửa màu đỏ đan vào nhau.

Mặt đất chợt nứt ra, lượng lớn đá vụn bắn ra, bắn nhanh về phía đại hán áo đỏ.

Đại hán áo đỏ vội vàng vung cây quạt lông màu đỏ trong tay, mấy chục quả cầu lửa màu đỏ to bằng cái đầu bay ra, nghênh đón.

Ầm ầm ầm!

Một chuỗi tiếng nổ vang lên, bộc phát ra những làn sóng khí mạnh mẽ, lửa hừng hực thiêu đốt.

Một con U Minh Chu hình thể thật lớn từ trên trời giáng xuống, xuất hiện ở trước mặt đại hán áo đỏ, móng vuốt như lưỡi hái hướng thẳng đến đại hán áo đỏ.

Hét thảm một tiếng, đại hán áo đỏ tránh được, nhưng cánh tay phải bị chém rụng, máu chảy không ngừng.

U Minh Chu lao về phía hắn, lúc này, người tu tiên còn có hơn trăm người còn sống, hy sinh hơn phân nửa.

Hắn nhìn tu sĩ khác một cái, ánh mắt lộ ra một chút không cam lòng, tung người hóa thành một luồng hào quang màu đỏ xé gió chạy đi, núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đốt, hắn rõ ràng đã phát ra tín hiệu cầu cứu, sao chưa có tu sĩ đến trợ giúp bọn họ?

Tiếng xé gió “xẹt xẹt” vang lên, tơ nhện màu vàng rậm rạp bay tới, trong đó một sợi tơ nhện màu vàng cuốn lấy đại hán áo đỏ chân phải.

Đại hán áo đỏ phát ra một tiếng hét thảm, mắt cá chân bị tơ nhện màu vàng xuyên thủng, máu chảy không ngừng. Hắn từ giữa không trung rơi xuống, nhanh chóng di động về phía U Minh Chu.

Hắn nhìn răng nanh màu vàng U Minh Chu lộ ra bên ngoài, mặt lộ vẻ tuyệt vọng.

Đúng lúc này, một tiếng kiếm ngân vang dội thiên địa vang lên, một dải cầu vồng màu xanh từ chân trời nơi xa bay vút đến, nhanh chóng lướt qua thân thể U Minh Chu, U Minh Chu phân thành hai, hóa thành một mảng lớn mưa máu.

Cầu vồng màu xanh bay múa ở trong đám người, từng con U Minh Chu lục tục hóa thành một mảng lớn mưa máu.

Không đến năm hơi thở, toàn bộ U Minh Chu ngã xuống trong vũng máu, không con nào sống sót, cầu vồng màu xanh dọc theo đường lúc tới đây bay đi.

“Viện binh cuối cùng đã đến, mau nhìn, hoa sen màu xanh.”

Không biết ai hô to một tiếng, các tu sĩ lục tục nhìn về phía bầu trời, chỉ thấy những đóa hoa sen màu xanh xuất hiện ở phía chân trời nơi xa, một thanh niên áo sam màu xanh thân hình cao lớn giẫm một đạo kiếm quang màu xanh dài mấy trượng, hai tay để sau lưng, vẻ mặt kiên định, cho người ta một loại cảm giác an toàn mạnh mẽ. Trên quần áo hắn thêu một hình hoa sen màu xanh.

Mấy chục tu sĩ giẫm những pháp khí hoa sen màu xanh, theo sát sau đó.

Bạn cần đăng nhập để bình luận