Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3056: Người cũ lần lượt tọa hóa Thanh Linh di chúc (2)

Trong mắt Vương Mạnh Phần tràn đầy lo lắng, nếu là Vương Thanh Linh trùng kích Hóa Thần kỳ thất bại, quá nửa phải tọa hóa.

Sau thời gian một chén trà nhỏ, lôi vân tan đi, cả tòa Bách Linh phong san thành bình địa.

Vương Thanh Linh nằm ở trong một đống đá hỗn loạn, sắc mặt tái nhợt, khí tức uể oải, khóe miệng dính một ít vết máu.

Nàng trùng kích Hóa Thần kỳ thất bại, đỡ được lôi kiếp, nhưng thân thể chưa thể đàn hóa, không cách nào tiến vào Hóa Thần kỳ.

Tuổi thọ của nàng còn lại không có mấy, không có cách nào trùng kích lần thứ hai, chờ đợi nàng là tọa hóa.

Một tiếng rống thê lương vang lên, Băng Phong Giao từ trên trời giáng xuống, đáp ở trước mặt Vương Thanh Linh.

Băng Phong Giao là bản mạng linh thú của Vương Thanh Linh, nó có thể rõ ràng cảm nhận được tình trạng của Vương Thanh Linh.

Băng Phong Giao ghé vào trước mặt Vương Thanh Linh, khóe mắt chảy xuống hai giọt nước mắt.

“Đứa ngốc, đau lòng cái gì, tu tiên không tiến thì lui, đây là chuyện trong dự đoán, đáng tiếc là, ta chỉ sợ không thể làm bạn ngươi tiếp, Tiểu Bạch.”

Vương Thanh Linh lau khô nước mắt của Băng Phong Giao, nhẹ nhàng nói.

Vương Mạnh Phần cùng Tử Nguyệt tiên tử tung người bay tới, bọn họ không hẹn mà cùng thở dài một hơi.

“Các ngươi trở về đi! Ta ở lại với Tiểu Bạch chốc lát, Mạnh Phần, phái vài tộc nhân đắc lực ra ngoài tìm hiểu tình huống, nếu là cường địch vẫn còn, vậy tiếp tục ẩn nấp, nếu là cường địch đã bị giết, vậy thì dời Thanh Liên đảo về mặt biển.”

Vương Thanh Linh nhẹ nhàng nói.

Vương Mạnh Phần đáp ứng, cùng Tử Nguyệt tiên tử rời khỏi.

Vương Thanh Linh nhảy đến trên lưng Băng Phong Giao, Băng Phong Giao cõng Vương Thanh Linh bay đến một ngọn núi khổng lồ toàn thân trắng như tuyết, đây là núi băng Vương Trường Sinh từ Vẫn Tiên Băng Nguyên mang về.

“Tiểu Bạch, ta không thể cùng ngươi đi tiếp nữa, tỷ tỷ lỡ hẹn, về sau ngươi thay ta thủ hộ gia tộc được không.”

Vương Thanh Linh nhẹ nhàng nói, nàng luôn coi Băng Phong Giao như đệ đệ đối đãi.

Băng Phong Giao tựa hồ nghe hiểu lời của Vương Thanh Linh, lắc lắc đầu, một lần nữa rơi lệ, nước mắt nhanh chóng kết băng.

“Đứa ngốc, một ngày này ta đã sớm nghĩ tới, Hóa Thần nào có dễ dàng như vậy, trừ cửu thúc cửu thẩm, gia tộc bọn ta có khả năng tiến vào Hóa Thần kỳ nhất chính là thất ca, luận tư chất, ta thua xa thất ca, luận thần thông, ta đấu pháp đều là ỷ lại ngươi.”

Vương Thanh Linh nhẹ nhàng nói, mặt lộ vẻ hồi ức, nàng nhớ tới quá khứ.

Rống!

Băng Phong Giao lắc đầu, trong mắt có nước mắt đảo quanh.

Vương Thanh Linh lấy ra một cái hộp ngọc màu xanh tinh xảo đẹp đẽ cùng một cái hộp ngọc màu trắng, nhẹ nhàng nói: “Đây là Hóa Hình Đan cùng thông thiên linh bảo Huyền Ngọc Châu, có hai thứ này, xác suất ngươi tiến vào bậc năm lớn hơn nữa. Tiểu Bạch, đáp ứng ta, tiếp tục ở tiên giới đi tiếp, nếu thật sự có luân hồi, chúng ta có lẽ có thể làm tỷ đệ thật sjw.”

Vương Thanh Linh ngồi xuống ở trên đất tuyết, tựa vào trên lưng Băng Phong Giao, mặt nàng lộ vẻ hồi ức, đủ thứ ngày xưa trào hết lên trong lòng.

...

“Thanh Linh, bà nội đã nói với cháu bao nhiêu lần, nó là yêu, không có nhân tính, cháu tuổi còn nhỏ đã ngủ cùng nó, nó có thể sẽ ăn luôn cháu.”

Trương Nguyệt Nga cau mày khiển trách, trên người Vương Thanh Linh quấn một con mãng xà toàn thân trắng như tuyết.

“Sẽ không đâu, Tiểu Bạch rất ngoan, cháu tự mình nuôi lớn, nó sao có thể ăn cháu chứ! Tiểu Bạch ngoan nhất.”

Vương Thanh Linh nhẹ nhàng xoa đầu mãng xà màu trắng, khẽ cười nói.

...

Một chỗ sân vườn yên tĩnh, Vương Trường Nghị đang răn dạy Vương Thanh Linh.

“Thanh Linh, nói với con bao nhiêu lần rồi, tu vi bản thân mới là căn bản, ta mua cho con hai bình Luyện Khí Đan, con bán qua tay một lọ đổi linh dược cho Tuyết Vân Mãng, nó chỉ là một con linh thú, con sao có thể coi nó như con người đối đãi.”

Vương Trường Nghị cảm thấy đau đầu, Vương Thanh Linh thường xuyên lấy tài nguyên tu tiên của mình đổi linh dược nuôi nấng Tuyết Vân Mãng.

“Con biết rồi, cha, con lần sau sẽ không thế nữa.”

Vương Thanh Linh thành thật đáp ứng.

“Con mỗi lần không phải đều nói như thế? Một lần nào thật sự làm được?”

Vương Trường Nghị tiếp tục khiển trách.

Vương Thanh Linh cúi đầu, không nói một lời.

...

Đỉnh núi thấp nào đó, mặt trời chiều ngã về tây.

Vương Thanh Linh ngồi ở đỉnh núi, một con mãng xà màu trắng thân thể thô to ghé vào bên người nàng.

“Tiểu Bạch, cửu thúc cửu thẩm một lần này xuất chinh, không biết có thể bình an trở về hay không, cha mẹ cũng bận rộn không ngừng, chỉ ngươi có thể bầu bạn ta.”

Vương Thanh Linh lẩm bẩm.

Màu trắng mãng xà phun ra lưỡi rắn, tựa như là đáp lại.

“Ài, ngươi nếu thật là đệ đệ của ta thì tốt rồi, chỉ sợ ngươi chê ta dong dài, bỏ đi, ngươi vẫn là như vậy tương đối tốt hơn, con người quá phức tạp, cha ta với mẹ ta thường xuyên cãi nhau, lúc trước vì sao phải thành thân chứ! Chẳng lẽ không phải bởi vì thích nhau mới thành thân sao?”

Vương Thanh Linh tiếp tục lẩm bẩm, nàng nhìn ánh chiều tà hạ xuống, nghiêm mặt nói: “Tiểu Bạch, đáp ứng ta, vĩnh viễn làm bạn với ta, được không?”

Mãng xà khổng lồ màu trắng phun ra lưỡi rắn, đầu ghé vào trước người Vương Thanh Linh, cực kỳ ngoan ngoãn.

...

Vương Thanh Linh nhìn xa xa, lẩm bẩm: “Tiểu Bạch, cửu thúc cửu thẩm thất ca đều không ở đây, ta không có cách nào thủ hộ gia tộc nữa. Ngươi là đệ đệ của ta, thay ta tiếp tục thủ hộ gia tộc, nếu có kiếp sau, ta sẽ báo đáp ngươi thật tốt, đáp ứng ta, tiếp tục đi tiếp, nếu thật sự có luân hồi, chúng ta liền làm tỷ đệ thật sự, được không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận