Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 5683: Ninh Vi (2)

“Ta cùng Tào tiên tử giao tình không sâu, lão tổ tông chúng ta và Tào tiên tử giao tình sâu một chút.”

Vương Mạnh Bân giải thích, hắn từng gặp Tào Ngọc Phượng, chưa thể nói là thâm giao.

Một người hầu áo xanh bước nhanh đi lên, lấy ra năm bình sứ màu bạc, đưa cho Lý Hiến.

“Vương đạo hữu, đây là đan dược ngươi muốn.”

Lý Hiến đưa bình sứ cho Vương Mạnh Bân.

Vương Mạnh Bân thanh toán Tiên Nguyên Thạch, cáo từ rời khỏi.

“Ninh sư muội, sao ta chưa bao giờ nghe nói Tào Ngọc Phượng nhân vật này? Ta ở Hỗn Độn đại lục nhiều năm như vậy, cũng quen biết một ít con cháu Tào gia.”

Tôn Vũ nghi hoặc nói.

“Nàng điều đến Hỗn Độn đại lục thời gian không dài, là tộc nhân trung tâm của Tào gia, nếu không phải ta theo Đỗ sư thúc tới Vân Lang thành tham gia tụ hội, cũng không có cách nào quen biết nàng ấy.”

Sắc mặt Ninh Vi ngưng trọng.

Cùng là tu sĩ Chân Tiên, luận thân phận bối cảnh, nàng so ra kém Tào Ngọc Phượng.

“Tộc nhân trung tâm của Tào gia!”

Tôn Vũ bừng tỉnh đại ngộ, vẻ mặt đầy hâm mộ.

Vương Mạnh Bân thế mà quen biết tộc nhân trung tâm của Tào gia, tựa như giao tình không cạn.

“Đúng rồi, hắn làm sao quen biết Tào tiên tử?”

Ninh Vi nhớ tới điều gì, hỏi.

Tôn Vũ nói một lần tình hình sự việc, vẻ mặt Ninh Vi ngưng trọng.

Phần giao tình này quá lớn, điều kiện tiên quyết là Tào Ngọc Chân tán đồng.

Ân tình lớn hay nhỏ, cũng phải xem đương sự thấy thế nào, ngươi cứu người ta một mạng, có người cho ngươi một khoản thù lao, từ đó về sau thanh toán xong, có người mang ơn, cả đời không quên.

“Ở trong phạm vi năng lực của chúng ta, tận khả năng chiếu cố Vương gia, nếu Thái Hạo Chân Nhân và Tào Ngọc Phượng giao tình rất sâu, nói không chừng chúng ta có thể giao hảo Tào Ngọc Phượng, nàng ấy chính là một vị bói toán sư.”

Ninh Vi nói.

Bói toán sư Chân Tiên kỳ là miếng bánh thơm tho, Cửu Tiên tông không có loại nhân tài này.

“Biết rồi, Ninh sư muội, chúng ta biết làm thế nào.”

Tôn Vũ đáp ứng.

Ninh Vi đang muốn nói gì, lấy ra một tấm ngọc lóe ra hào quang màu trắng, đánh vào một đạo pháp quyết, lộ vẻ mặt vui sướng.

“Tần sư tỷ đã tiến vào Kim Tiên kỳ, quá tốt rồi.”

Ninh Vi vui sướng vô cùng.

Cửu Tiên tông ở trong năm vạn năm tổn thất nhiều vị tu sĩ Kim Tiên, nguyên khí tổn thương nặng.

Tần Vô Song tiến vào Kim Tiên kỳ, cái này đối với Cửu Tiên tông mà nói là chuyện tốt.

Nói chuyện phiếm chốc lát, Ninh Vi liền cáo từ.

...

Huyền Âm tiên vực, Thiên Thi tông.

Cửa gian mật thất nào đó mở ra, Phương Mộc đi ra, vẻ mặt đầy nét uể oải.

Diệp Hải Đường trước khi theo tộc nhân Vương gia rời khỏi Ma giới, cho Phương Mộc một lượng lớn tài nguyên tu tiên, dù sao nàng không dùng tới.

Phương Mộc bằng vào sự cố gắng của mình, tu luyện đến Đại Thừa hậu kỳ, vượt qua Cửu Cửu Lôi Kiếp, thuận lợi phi thăng tiên giới, đáp ở Huyền Âm tiên vực, gia nhập Thiên Thi tông.

Thiên Thi tông có Thái Ất Kim Tiên tọa trấn, thực lực hùng hậu, ở Hỗn Độn đại lục cũng có địa bàn.

Phương Mộc đạt được bí pháp khai khiếu, thật không dễ gì gom đủ tài liệu mở khiếu thứ tư, khai khiếu thất bại, chỉ có thể lại đi tìm tài liệu.

Phương Mộc lấy ra một tấm pháp bàn lóe ra hào quang màu đen, đánh vào một đạo pháp quyết, một giọng nam tử trầm thấp vang lên: “Phương sư đệ, ngươi thật sự muốn tới Hỗn Độn đại lục?”

“Ừm, Hỗn Độn đại lục tài nguyên tu tiên phong phú, ta đã sớm muốn đi.”

Phương Mộc nói.

“Được rồi! Ngươi thu thập một phen, ba ngày sau theo chúng ta xuất phát.” Nam tử nói.

“Ta biết rồi, Tần sư huynh.”

Phương Mộc đáp ứng, thu hồi pháp bàn, lẩm bẩm: “Cũng không biết có thể gặp được Diệp tiên tử hay không.”



Thời gian thấm thoát, năm ngàn năm thời gian trôi qua.

Thiên Thần hải vực, Thanh Liên đảo.

Một tòa trang viên yên tĩnh, kỳ hoa dị thảo, cổng vòm cầu đá. Vương Thu Lâm và Vương Thanh Phong ngồi ở trong một tòa đình đá màu xanh, thưởng thức trà nói chuyện phiếm.

“Thu Lâm, cháu phi thăng tiên giới, ta cũng không có gì tốt tặng cháu, món Kim Lân Giáp này tặng cho cháu.”

Vương Thanh Phong lấy ra một cái áo giáp lóe lên hào quang vàng óng, đưa cho Vương Thu Lâm.

Mặt ngoài áo giáp màu vàng có không ít vảy màu vàng, xâu chuỗi lại với nhau.

“Đa tạ lục bá!”

Vương Thu Lâm cảm ơn một tiếng, nhận lấy áo giáp màu vàng.

Vương Thanh Phong là con trai thứ sáu của Vương Trường Sinh, Vương Thu Lâm lúc riêng đều gọi Vương Thanh Phong là lục bá.

“《 Bát Quái Bảo Điển 》 tu luyện đến một tầng nào rồi, có thể bói toán lành dữ cùng cơ duyên chứ?”

Vẻ mặt Vương Thanh Phong đầy tò mò.

Hắn tràn ngập tò mò với bói toán sư, bói toán là một trong tu tiên bách nghệ, tu tiên giả không có thiên phú, rất khó trở thành bói toán sư, có thiên phú không nhất định có thể đi rất xa.

Vương Thu Lâm là Cửu Cung Chi Thể, bói toán sư trời sinh, cao tầng toàn tộc đều gửi gắm kỳ vọng cao.

“Có thể, nhưng cháu không thể bói toán cho người thân cận, có thể bói toán đối với khách khanh trưởng lão hoặc người ngoài.”

Vương Thu Lâm lộ vẻ mặt khó xử.

“Cháu đừng nghĩ nhiều, ta không phải bảo cháu bói toán cho ta, chỉ là thuận miệng hỏi.”

Vương Thanh Phong khoát tay, giải thích.

Vương Thu Lâm nghe xong lời này, thở phào nhẹ nhõm một hơi, hắn đang muốn nói gì, Vương Thanh Phong lấy ra một tấm pháp bàn lóe ra hào quang màu đỏ, đánh vào một đạo pháp quyết, tiếng của Vương Xương Minh vang lên: “Thanh Phong lão tổ, Trình đạo hữu cùng Trình phu nhân của Trấn Hải cung tới đây, nói là có việc tìm ngài.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận