Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3278: Tôn gia đến đỡ Liễu gia nhường nhịn (2)

“Không biết Lưu gia chúng ta nơi nào đắc tội Vương tiền bối, xin Vương tiền bối báo cho biết.”

Lưu Hải Dương thật cẩn thận nói. Hắn biết rõ, Vương Trường Sinh bày rõ đến gây phiền toái, tám chín phần mười là vì hậu nhân của Tôn Tứ Hải.

“Lưu gia các ngươi bắt hậu nhân của Tôn đạo hữu, Tôn đạo hữu là người của Vương gia chúng ta, ngươi nói nên làm cái gì bây giờ.”

Vương Trường Sinh giọng điệu lạnh lùng.

“Vãn bối biết, lập tức thả người.”

Lưu Hải Dương rất quyết đoán nhận mình sợ, lập tức phái người đưa cháu nội cùng cháu dâu Tôn Tứ Hải ra.

Ngày đó để Tôn Tứ Hải đào tẩu, Lưu gia liền đưa cháu nội cháu dâu Tôn Tứ Hải tới Kim Hạc đảo, chính là phòng ngừa Tôn Tứ Hải chó cùng rứt giậu.

Nếu là tiêu diệt Tôn Tứ Hải, tự nhiên cũng sẽ không giữ lại hậu nhân của Tôn Tứ Hải.

“Tổ phụ.”

Một thanh niên áo xanh mặt xám mày tro cùng một thiếu phụ váy đỏ dáng người yểu điệu bay tới, vẻ mặt bọn họ kích động.

Lưu gia cũng chưa ngược đãi hậu nhân Tôn Tứ Hải, cái này lại không phải Lưu gia đại phát thiện tâm, chỉ là Lưu gia ở trước khi giết chết Tôn Tứ Hải, không muốn làm quá phận.

Vương Trường Sinh nhíu mày, hắn vốn định mượn cơ hội này, làm khó dễ Lưu Hải Dương một phen thật nặng, hậu nhân Tôn Tứ Hải không có gì đáng ngại, hắn không tiện phát hỏa.

“Các ngươi là người Vương gia chúng ta, nếu chịu ủy khuất gì, cứ nói với ta.”

Vương Trường Sinh trầm giọng nói.

Tôn Tứ Hải nghe hiểu ý tứ của Vương Trường Sinh, vội vàng nói: “Lưu gia có phải đối đãi các ngươi hà khắc hay không? Vị Vương tiền bối này sẽ ra mặt cho chúng ta, cứ nói.”

“Bọn họ ép chúng ta đi khai thác mỏ, pháp lực chậm rãi trôi mất, chúng ta thiếu chút nữa chết ở quặng mỏ.”

Thanh niên áo xanh nói theo sự thật.

“Lưu tiểu hữu, ngươi nói chuyện này nên làm thế nào bây giờ?”

Vương Trường Sinh nhìn về phía Lưu Hải Dương, giọng điệu lạnh như băng.

“Chúng ta bằng lòng đưa ra một khoản linh thạch bồi thường, ba trăm vạn, còn xin Vương tiền bối đại nhân không ghi lỗi tiểu nhân.”

Lưu Hải Dương khách khí nói, vẻ mặt khẩn trương.

Hắn biết Vương Trường Sinh là tới gây chuyện, tân quan nhận chức ba bó đuốc, Vương gia thành lập không bao lâu, khẳng nhất định phải tìm mấy tên xui xẻo lập uy, Triệu gia đã xui xẻo, hắn cũng không muốn bước vào vết xe đổ của Triệu gia.

“Ba trăm vạn quá ít, một ngàn vạn.”

Vương Trường Sinh công phu sư tử ngoạm, hắn chỉ hy vọng Lưu Hải Dương từ chối, hắn mới có lý do nhằm vào Lưu gia.

Lưu Hải Dương nhíu mày, mặt lộ vẻ không vui, đang muốn nói chút gì đó, bên tai truyền đến một giọng nói uy nghiêm của nam tử: “Đáp ứng hắn, cho hắn một ngàn vạn.”

“Không thành vấn đề, tài nguyên tu tiên trong nhẫn trữ vật này giá trị hơn một ngàn vạn, xin Vương tiền bối vui lòng nhận cho.”

Lưu Hải Dương lấy ra một cái nhẫn trữ vật màu lam nhạt, ném cho Vương Trường Sinh.

Vương Trường Sinh tiếp lấy nhẫn trữ vật màu lam, thần thức đảo qua, quay đầu nhìn về phía Tây Bắc, nói: “Việc này dừng ở đây, ta không hy vọng có lần sau, bà con xa không bằng láng giềng gần, hòa khí phát tài.”

Nói xong lời này, Vương Trường Sinh dẫn theo ba người bọn Tôn Tứ Hải rời khỏi, sóng lớn ngập trời tán loạn.

Lưu Hải Dương thở phào nhẹ nhõm một hơi, bị dọa toát ra mồ hôi lạnh đầy người.

Một lát sau, Liễu Thiên Tiêu từ hướng Tây Bắc lao tới, ánh mắt âm trầm.

Về tới Kim Hạc đảo, Lưu Hải Dương đứng ở trước mặt Liễu Thiên Tiêu, đến cả thở mạnh cũng không dám.

“Về sau bớt nổi xung đột với Vương gia, tận khả năng nhịn Vương gia một chút.”

Liễu Thiên Tiêu phân phó, giọng điệu nghiêm khắc.

“Vâng, Liễu tiền bối.”

Lưu Hải Dương lập tức đáp ứng, không có bất cứ ý kiến gì.

“Ta biết trong lòng ngươi có oán khí, ta cũng có oán khí, Vương gia không nắm giữ tài nguyên tu tiên gì trọng đại, vì một chút việc nhỏ lông gà vỏ tỏi, không đáng xảy ra xung đột chính diện với Vương gia.”

Liễu Thiên Tiêu giải thích. Nhiều vị tu sĩ Luyện Hư làm khách ở Thanh Liên đảo, hắn sẽ không ngu ngốc đến mức bây giờ xảy ra xung đột chính diện với Vương Trường Sinh.

“Yên tâm, Vương gia không nhảy nhót được bao lâu nữa, mỏi mắt mong chờ là được.”

Liễu Thiên Tiêu trầm giọng nói, trong mắt tràn đầy ánh sáng lạnh lẽo, bọn họ đã nghĩ ra biện pháp đối phó Vương gia.

Thú triều cỡ lớn chính là cơ hội tuyệt hảo, bây giờ để cho Vương gia kiêu ngạo trước.

Lưu Hải Dương liên thanh vâng dạ, bỏ tiền tránh họa, một ngàn vạn linh thạch không phải một số lượng nhỏ, cùng lắm thì hướng thế lực phụ thuộc trưng thu thêm tài vật, dù sao Lưu gia không thể chịu thiệt.

“Trong năm trăm năm, khẳng định sẽ bùng nổ thú triều cỡ lớn, Lưu gia các ngươi phải tăng mạnh phòng ngự, tận khả năng giảm bớt tổn thất.”

Liễu Thiên Tiêu dặn dò vài câu, rời khỏi Kim Hạc đảo.



Thanh Liên đảo, Thanh Liên phong.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên ngồi ở trong một tòa đình đá màu xanh, Tôn Nguyệt Kiều đứng ở bên cạnh bọn họ, ba người bọn Tôn Tứ Hải đứng ở một bên.

“Đại ân của Vương tiền bối, vãn bối vô cùng cảm kích, ngày sau có gì phân phó, vãn bối muôn chết không chối từ.”

Tôn Tứ Hải quỳ xuống, tính bái lạy Vương Trường Sinh.

Vương Trường Sinh phất tay áo, một lực lượng vô hình nâng lên Tôn Tứ Hải.

“Nghi thức xã giao miễn đi, Nguyệt Kiều, dẫn bọn họ đi xuống, sắp xếp cho bọn họ một hòn đảo, tận khả năng tới gần chúng ta, bảo Ngọc Kỳ hỗ trợ bố trí trận pháp bậc năm.”

Vương Trường Sinh phân phó.

Bạn cần đăng nhập để bình luận