Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2964: Bảo vật Huyền Phong thượng nhân lưu lại (2)

Vương Trường Sinh bấm niệm pháp quyết, cự ưng màu xanh há mồm phun ra một mảng thanh quang mảnh khảnh, đánh lên hư không. Truyền ra một tiếng “Phành phành” trầm đục, hư không tạo nên một trận gợn sóng.

Uông Như Yên vội vàng thúc giục Ô phượng pháp mục. Nàng mơ hồ nhìn thấy được, phụ cận đài đá hình tròn có một màn hình màu trắng, che kín cả đài đá cao, cũng chặn cự ưng màu xanh lại.

Vương Trường Sinh thúc giục cự ưng màu xanh công kích màn hình màu trắng, nhưng không có tác dụng gì. Toàn thân cự ưng màu xanh dần gồ ghề, bị nước Hắc ly ăn mòn lợi hại.

Gần nửa khắc đồng hồ sau, cự ưng màu xanh bị ăn mòn nghiêm trọng, lung lay rồi rơi thẳng xuống hồ. Mặt hồ nhất thời bốc lên một trận khí nhẹ rồi chìm vào đáy hồ.

Tay phải Viên Thuật vừa lật, kim quang chợt loé, bay ra một bình ngọc đạm kim sắc. Sau đó đánh vào một đạo pháp quyết, hình thể bình ngọc màu vàng tăng vọt. Phun ra một mảng sáng mờ màu vàng, che kín nước Hắc ly.

Nước Hắc ly vẫn không nhúc nhích, không hề có dấu hiệu bị mảng sáng mờ màu vàng cuốn vào.

Viên Thuật bấm pháp quyết thúc giục, bình ngọc màu vàng linh quang đại trướng. Nhưng kết quả vẫn như vậy, không có tác dụng gì.

Viên Thuật chau màu, tay phải sáng lên một trận lam quang chói mắt, nện về hướng hư không. Hư không vặn vẹo chấn động, một quyền ảnh màu lam hơn trăm trượng chợt loé ra, nện về hướng đối diện.

Quyền ảnh màu lam vừa tới gần đài đá hình tròn đã bị chặn lại, truyền ra âm thanh trầm đục. Hư không chấn động vặn vẹo, bộc phát ra một cỗ khí lưu mạnh mẽ. Kết quả cũng giống nhau, mặt hồ bình tĩnh, tới gợn sóng cũng không xuất hiện.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên cùng sử dụng pháp bảo công kích, kết quả cũng không khác.

“Giao đạo hữu, không phải ngươi có bảo vật có thể đóng băng rồi phá cấm chế sao? Lấy ra mấy viên là có thể phá cấm chế rồi.”

Viên Thuật ý vị thâm trường nói.

Vương Trường Sinh Viên Thuật nói đến chính là Minh nguyệt châu.Minh nguyệt trên phương diện phá cấm chế quả thật có hiệu quả kỳ diệu.

“Không tốt, bọn họ đuổi tới rồi.”

Vương Trường Sinh biến sắc, thần thức hắn cảm ứng được có hai đạo khí tức mạnh mẽ đang hướng tới nơi này, tốc độ cực nhanh.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đồng thời sáng lên một trận lam quang loá mắt, vô số quang điểm lam sắc mạnh mẽ xuất hiện. Hoá thành trùng trùng thuỷ mạc che kín toàn thân bọn họ. Hai người bay về hướng Huyền Phong lâu.

Bọn họ không có đường lui. Nếu là Hoá thần tu sĩ, Vương Trường Sinh còn có tin tưởng có thể đánh lạc hướng đối phương. Nhưng đối mặt với Luyện hư tu sĩ, vậy thì không có biện pháp. Dù sao bọn họ mới chỉ là Hoá thần trung kỳ.

Viên Thuật cũng không dám sơ ý, cấp thêm cho mình phòng ngự rồi bay về hướng Huyền Phong lâu.

Rất nhanh, bọn họ liền xuất hiện ở phụ cận đài đá hình tròn. Linh quang hộ thể loé ra, không ngừng bốc lên từng đợt khói nhẹ.

“Hừ, dám xâm nhập Huyền Phong động thiên, còn muốn lấy đi bảo vật của Huyền Phong thượng nhân?”

Thanh âm lạnh như băng của người nam vang lên.

Vừa dứt lời, tiếng lôi minh đinh tai nhức óc vang lên. Vô số hồ quang màu xanh mạnh mẽ xuất hiện rồi chợt hoá thành bộ dánh Thanh Vũ.

Ánh mắt Thanh Vũ lạnh như băng, trên người được vô số hồ quang màu xanh bao vây. Làm cho người ta có một loại cảm giác áp bách trầm trọng.

Hắn vừa hiện thân, tiếng hô của người nam mười phần trung khí vang lên, Thanh Vũ chau mày, thân thể run nhè nhẹ.

Lấy thần thức hiện tại của Vương Trường Sinh, sau khi thần thức của hắn và Uông Như Yên chồng lên nhau rồi thi triển Trấn thần rống. Chỉ sợ đến tu sĩ Luyện hư kỳ cũng sẽ bị ảnh hưởng. Thần thức mạnh mẽ hoạc w có dị bảo khắc chế công kích của thần thức thì không cần phải nói.

Thần thức Thanh Vũ hiển nhiên không mạnh, cũng không có dị bảo phòng thân.

Thừa cơ hội này, Vương Trường Sinh lấy ra Thái âm bình, đánh vàio một đạo phấp quyết. Thái âm bình nhất thời đại lượng, phun ra lượng lớn nước Minh hà, rơi trên hư không. Hư không nháy mắt xuất hiện băng tầng màu đen.

Tiếng địch vui tai vang lên, một cỗ sóng âm màu lam thổi quét ra đánh lên trên băng tầng màu đen. Băng tầng màu đen nháy mắt thoát phá, hiện ra lỗ hổng lớn vài trượng.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên thả người bay vào, Viên Thuật cũng theo sát phía sau.

Bọn họ vừa đứng vững thân thể, một viên lôi cầu thật lớn liền từ trên trời giáng xuống, nện lên trên người bọn họ.

Tiếng nổ oành đùng đùng, lôi quang chói mắt bao phủ ba người bọn họ, mạnh mẽ nhấc lên lượng lớn bụi đất. Mặt đất xuất hiện một cái hố lớn.

Toàn thân Thanh Vũ lôi quang đại trướng, biến mất không thấy.

Vang lên một tiếng hét lớn, hồ nước màu đen trên không chợt sáng lên một đạo thanh quang, hiện ra bóng người Thanh Vũ.

Lúc này, lỗ hổng đã khép lại.

Lôi quang tản đi, ba người Vương Trường Sinh mặt xám như tro. Nhục thân Uông Như Yên không mạnh, cũng may nàng có luyện chế mấy tấm phù triện bậc năm, hiện tại không có thương tích gì.

Vương Trường Sinh nhìn về phía lỗ hổng đang khép lại, thở phào nhẹ nhõm một hơi. Bọn họ tạm thời không có việc gì, nhưng Luyện hư tu sĩ đang ở bên ngoài, lúc nào cũng có thể giết vào.

Viên Thuật phản ứng rất nhanh, thân mình nhoáng lên một cái, bay thẳng đến Huyền Phong lâu.

Vang lên một tiếng trầm nặng, cửa phòng tứ phân ngũ liệt. Viên Thuật nhảy vào Huyền Phong lâu, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên cũng theo sát sau đó.

Thanh Vũ hừ lạnh một tiếng, ra tay phá cấm chế.

Bạn cần đăng nhập để bình luận