Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 6323: Thôn Phệ pháp tắc triển thần uy (1)

“Bách Thảo phong! Hẳn là vườn linh dược đi!”

Ánh mắt Vương Thanh Phong đặt ở trên da thú, nhẹ nhàng nói.

Bọn họ trước mắt ở ngoại vi, dựa theo tình báo Vương Tú Khôn thu thập được, bình thường mà nói, bên ngoài không có đồ quá tốt, nhưng thế sự không có tuyệt đối, nếu là phát hiện động phủ tọa hóa của bậc đại năng, cũng sẽ có thứ tốt.

“Hẳn là vậy, đi qua nhìn xem.”

Đổng Tuyết Ly nói.

Vương Thanh Phong gật gật đầu, thu hồi thi thể chim bằng màu xanh, cùng Đổng Tuyết Ly rời khỏi nơi đây.

...

Một thung lũng cỡ lớn bốn phương thông suốt, thỉnh thoảng truyền đến một chuỗi tiếng nổ vang dội, đất rung núi chuyển.

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc, một đạo lôi quang màu bạc chói mắt phóng lên trời, một đạo hào quang màu bạc từ trong thung lũng bay ra.

“Đạo hữu vẫn là đừng đi, ở lại chỗ này đi! Cùng đi hoàng tuyền với đồng bạn của ngươi.”

Một giọng nữ tử réo rắt vang lên.

Tốc độ của hào quang màu bạc chậm lại, hiện ra một thanh niên áo bạc cao cao gầy gầy, chân phải của hắn không cánh mà bay, sắc mặt tái nhợt, khí tức uể oải, bộ dáng nguyên khí tổn thương nặng nề.

“Mộng pháp tắc đại thành!”

Thanh niên áo bạc cảm giác một cơn mệt mỏi mãnh liệt ập tới, vô cùng buồn ngủ.

Hào quang màu tím lóe lên, một tòa tháp khổng lồ lóe ra hào quang màu tím bỗng dưng hiện lên, phun ra một vầng sáng màu tím, bao phủ thanh niên áo bạc, thu hắn vào trong tháp.

Tòa tháp khổng lồ màu tím rơi trên mặt đất, một thiếu phụ váy vàng óng mặt như hoa đào cùng một ông lão áo bào tím mặt hóp mũi cao bay tới, hai người bay vào trong tòa tháp khổng lồ màu tím.

Một lát sau, bọn họ từ trong tòa tháp khổng lồ màu tím bay ra, lộ ra vẻ mặt vui mừng.

“Vừa tới Vạn Tiên đại lục đã diệt bốn vị tu sĩ Kim Tiên, xem ra vận khí của chúng ta không tệ.”

Thiếu phụ váy vàng óng cười nói.

“Chạy tới chỗ sâu trong Vạn Tiên đại lục đi! Nơi đó không ít thứ tốt, phục kích tu sĩ Kim Tiên đi trung tâm khu tầm bảo, thu hoạch lớn hơn nữa.”

Ông lão áo bào tím vẫy tay một cái, tòa tháp khổng lồ màu tím nhanh chóng thu nhỏ lại, bay vào ống tay áo của hắn, hai người rời khỏi nơi này.



Một thung lũng cỡ lớn ba mặt là núi, trong thung lũng có một tòa trang viên diện tích rộng lớn, có thể nhìn thấy không ít kiến trúc cùng linh điền trống trải.

Diệp Hải Đường từ một tòa lầu các màu xanh sụp xuống hơn phân nửa đi ra, nơi này đã sớm bị tìm tòi, không có thứ gì tốt.

Nàng tới một thiên viện, trong sân có một tòa cung điện màu đỏ mở rộng cửa, bảng hiệu cũng không còn.

Vương Nhất Đao từ bên trong đi ra, lắc lắc đầu.

“Chúng ta đi nơi khác xem đi! Nơi này dù sao cũng là ngoại vi.”

Diệp Hải Đường đề nghị, lấy ra một tấm da thú màu xanh, ghi lại tuyến đường của bọn họ.

“Vâng.”

Vương Nhất Đao đáp ứng, theo Diệp Hải Đường rời khỏi nơi này.

...

Một mảng dãy núi xanh biếc liên miên chập trùng, ở chỗ sâu trong dãy núi có một thung lũng hẹp dài, trong thung lũng mọc đầy cỏ dại.

Vương Trường Sinh, Uông Như Yên, Vương Thôn Thiên, Vương Dương, Vương Hoàn Vũ và Vương Thiền đứng ngoài thung lũng, vẻ mặt khác nhau.

Vương Dương há mồm phun ra một ngọn lửa màu vàng, lao thẳng đến thung lũng, một mảng lửa màu vàng bao phủ thung lũng, toàn bộ cỏ dại hóa thành tro bụi, lửa tan đi, mặt đất xuất hiện dấu hiệu hòa tan, có thể nhìn thấy một ít sợi tơ mờ nhạt, như ẩn như hiện, tản mát ra cấm chế dao động mỏng manh.

Tay phải Vương Thôn Thiên toát ra một mảng hào quang màu vàng chói mắt, một tảng đá khổng lồ màu vàng xuất hiện trên tay, cổ tay vung lên, tảng đá khổng lồ màu vàng bắn ra, bay về phía trong thung lũng.

Tảng đá khổng lồ màu vàng va chạm vào sợi tơ, giống như đậu phụ, bị sợi tơ dày đặc cắt thành vô số mảnh.

Một lát sau, sợi tơ biến mất.

“Nơi này có cấm chế, đi đường vòng đi!”

Vương Trường Sinh nói, bọn họ đi về phía một mảng rừng rậm màu đen.

Trong không khí tràn ngập mùi thối rữa, có không ít hố nước.

Tốc độ của bọn họ cũng không nhanh, Vương Thôn Thiên thúc giục linh mục tra xét tình huống phía trước.

Vương Thôn Thiên nhíu mày, dừng lại, nói: “Có yêu thú từ lòng đất tới đây.”

Vương Dương há mồm phun ra một ngọn lửa màu vàng, đánh về phía mặt đất, phạm vi hai mươi vạn dặm hóa thành một biển lửa màu vàng, ánh lửa ngập trời, mặt đất khẽ chớp lên, một quầng sáng màu đen càn quét ra, ngọn lửa màu vàng tan đi, quầng sáng màu đen lao thẳng đến bọn họ, nơi đi qua, từng cái cây to biến mất hết, mặt đất xuất hiện dấu vết ăn mòn.

Vương Thôn Thiên hừ lạnh một tiếng, há mồm phun ra một vầng sáng màu vàng, cái này không phải Thôn Thiên Thần Quang, mà là Thôn Phệ pháp tắc.

Quầng sáng màu đen và vầng sáng màu vàng va chạm, bị vầng sáng màu vàng cắn nuốt.

“Hủ Thực* pháp tắc mà thôi, cũng dám múa búa trước cửa Lỗ Ban ở trước mặt ta!”

* hủ thực: ăn mòn

Vương Thôn Thiên hừ lạnh một tiếng, ngoài thân nở rộ hào quang màu vàng, hóa thành một con chuột khổng lồ màu vàng, che cả bầu trời. Chân phải của nó hướng về mặt đất giẫm nhẹ một cái, mặt đất kịch liệt chớp lên, xuất hiện lượng lớn vết nứt, một con giun màu đen hình thể thật lớn từ trong đó bay ra, trên đầu có một khuôn mặt nam tử dữ tợn.

“Nhân Diện Khâu (giun mặt người)!”

Vương Trường Sinh nhận ra lai lịch của con giun màu đen, hắn cũng không tính ra tay, giao cho đám người Vương Thôn Thiên giải quyết là được rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận