Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3674: Càn Khôn tiên lữ. Tiêu Ngọc Linh (2)

Lãnh thổ Nhân tộc Huyền Linh đại lục mấy vạn tỷ dặm, diện tích lớn như vậy, muốn đạt tới trình độ mọi người đều biết, tu vi Hợp Thể trở lên có thể làm được. Ngoài ra, nếu từng làm chuyện kinh thiên động địa hoặc đặc biệt nổi tiếng, cũng có thể được nhiều người biết tới.

Lam Phúc Không thổi da bò thành tính, chỉ có thể tính là có chút danh tiếng, còn chưa đạt tới mức độ mọi người đều biết.

Vương Thanh Sơn cũng muốn kết bạn một phen với đệ tử tinh anh của thế lực lớn.

“Ha ha, nghe nói hậu nhân của Càn Khôn tiên lữ là một vị nữ kiếm tu, ta thấy rất xứng với Vương đạo hữu. Vương đạo hữu nếu nhìn trúng Tiêu tiên tử, ta có thể làm người trung gian, giật dây bắc cầu.”

Lam Phúc Không cười ha ha, dương dương đắc ý nói.

“Ngươi quen Tiêu tiên tử?”

Vẻ mặt Vương Thanh Sơn đầy hoài nghi, Lam Phúc Không quá thích thổi da bò, hắn không quá dám tin tưởng.

“Đó là đương nhiên. Ta năm đó tham gia Hợp Thể đại điển của Càn Khôn tiên lữ, cùng Tiêu tiên tử nâng cốc vui vẻ, không có gì không nói chuyện được.”

Vẻ mặt Lam Phúc Không đầy tự hào.

Nếu không phải từng ở chung một đoạn thời gian với Lam Phúc Không, Vương Thanh Sơn thiếu chút nữa đã tin, Lam Phúc Không thích nhất khuếch đại vô hạn một chuyện nhỏ.

“Thời gian cũng tương đối rồi, chúng ta đi qua đi! Đi qua sớm một chút, quen biết thêm mấy vị đạo hữu.”

Lam Phúc Không nhìn sắc trời đang tối đi, đề nghị.

Vương Thanh Sơn gật gật đầu, lấy ra một pháp bàn đưa tin, đánh vào một pháp quyết, hỏi: “Anh Kiệt, ngươi đang làm gì đấy? Tây Môn đạo hữu tổ chức một hồi tụ hội, ngươi muốn cùng đi hay không?”

“Thanh Sơn lão tổ, ngài đi trước đi! Cháu bận chút việc.”

Vương Anh Kiệt trả lời.

“Được, ngươi nếu không có việc gì, thì tới đây đi.”

Vương Thanh Sơn thu hồi pháp bàn đưa tin, cùng Lam Phúc Không rời khỏi chỗ ở.

Sắc trời vừa mới tối, các cửa hàng đều lấy ra công cụ chiếu sáng, trên đường phố đèn đuốc sáng trưng, dòng người như dệt cửi.

Không qua bao lâu, bọn họ xuất hiện ở cửa một tòa đại điện kim bích huy, trên bảng hiệu viết ba chữ to “Kim Hồ cung”, ở cửa có hai tu sĩ Nguyên Anh gác.

“Chúng ta là đến tham gia tụ hội Tây môn đạo hữu tổ chức, làm phiền tiểu hữu dẫn đường.”

Lam Phúc Không đi lên trước, khách khí nói.

“Tiền bối khách khí rồi, mời vào là được, tự có người chiêu đãi các ngươi.”

Thủ vệ không dám chậm trễ, mời Vương Thanh Sơn cùng Lam Phúc Không đi vào.

Đại điện rộng rãi sáng ngời, mười mấy thị nữ áo xanh trẻ tuổi xinh đẹp đứng ở một bên.

Bọn họ vừa đi vào, hai thị nữ áo xanh đã bước nhanh đi tới, uyển chuyển thi lễ.

“Tiền bối mời theo chúng ta.”

Hai thị nữ áo xanh dẫn theo bọn họ lên lầu, tới lầu ba. Vương Thanh Sơn nhìn thấy mấy chục cái bàn ngọc màu xanh, tám tu sĩ Luyện Hư phân tán ra, không nói một lời.

Lam Phúc Không cùng Vương Thanh Sơn tìm một cái bàn trống, ngồi xuống.

“Lão phu Lam Phúc Không, ra mắt các vị đạo hữu, các vị đạo hữu xưng hô như thế nào?”

Lam Phúc Không hai tay ôm quyền, khách khí nói.

Không có ai quan tâm hắn, tựa như chưa nghe thấy.

Nhìn từ phản ứng của bọn họ, hẳn là tán tu.

Bọn họ tham gia tụ hội, chủ yếu hy vọng có thể đổi được thứ thích hợp, hoặc tình báo có giá trị. Tán tu bốn biển là nhà, Lam Phúc Không không phải xuất thân thế lực lớn, bọn họ lười kết giao.

“Xin hỏi đạo hữu là xuất thân Vương gia đảo Thanh Liên phải không? Không biết Thái Hạo Chân Nhân cùng đạo hữu là quan hệ thế nào?”

Một ông lão áo bào vàng gầy trơ xương đảo mắt sang, đặt ở trên người Vương Thanh Sơn.

Sau lưng Vương gia đảo Thanh Liên là Trấn Hải cung, đối với tán tu mà nói, Vương gia phân lượng rất nặng.

“Đúng vậy, đó là cửu thúc của ta, đạo hữu quen cửu thúc?”

Vương Thanh Sơn nghi hoặc nói. Vương Trường Sinh rốt cuộc quen biết bao nhiêu người, hắn cũng không rõ, loại chuyện này cũng không có cách nào nói rõ ràng.

“Cái đó thì không, lão phu từng ở lại Man Hoang Chi Địa một đoạn thời gian, nghe nói sự tích Thanh Liên tiên lữ, có chút tò mò mà thôi.”

Ông lão áo bào vàng lắc đầu nói.

“Ha ha, Lam mỗ quen biết Thanh Liên tiên lữ. Ta dám cam đoan, bọn họ chính là Càn Khôn tiên lữ thứ hai, vượt qua Càn Khôn tiên lữ chỉ là vấn đề thời gian.”

Lam Phúc Không cười ha ha, bắt đầu thổi phồng Lam Phúc Không.

“Lam đạo hữu, ngươi vẫn là thích thổi phồng người khác như vậy.”

Một giọng nữ tử như chuông bạc vang lên.

Vừa dứt lời, một thiếu nữ diện mạo thanh tú đi lên. Thiếu nữ mặc một bộ váy mềm ngang ngực màu xanh nước biển, da thịt trắng như tuyết, một đôi mắt đẹp như nước mùa thu, khóe miệng có một nốt ruồi mỹ nhân, tỏ ra quyến rũ mê người.

“Tiêu tiên tử, ngươi cuối cùng đã đến, nhiều năm không gặp, Tiêu tiên tử tu vi tinh tiến không ít, một lần sau gặp mặt, chỉ sợ phải xưng hô một tiếng Tiêu tiền bối.”

Lam Phúc Không vẻ mặt đầy nịnh nọt, ra sức vỗ mông ngựa.

Thiếu nữ váy lam tên Tiêu Ngọc Linh, hậu nhân của Càn Khôn tiên lữ.

“Lam đạo hữu, lời ngươi vừa rồi nói là thật sao?”

Tiêu Ngọc Linh cười tủm tỉm, ý vị sâu xa nói.

“Đương nhiên là thật, chẳng qua chờ Thanh Liên tiên lữ đuổi kịp Càn Khôn tiên lữ, Càn Khôn tiên lữ có thể đã tiến vào Đại Thừa kỳ rồi, lớn mạnh thực lực Nhân tộc, giống Huyền Linh Thiên Tôn, mở rộng lãnh thổ, được ức vạn tu sĩ kính ngưỡng.”

Lam Phúc Không thổi phồng nói, vẻ mặt đầy đắc ý, giống như đang nói chính mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận