Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4122: Băng giao bậc bảy (1)

Một con Phệ Hồn Cáp khác cũng bị Ngưu Bàn giết chết, Lưu Thanh Phong chưa dốc sức. Hiếm khi đi Man Hoang Chi Địa một chuyến, cũng nên cho bọn họ một chút lợi ích.

Nếu là hắn tự mình ra tay, rất nhanh sẽ giải quyết hai con Phệ Hồn Cáp này.

Vương Trường Sinh muốn một viên yêu đan cùng một tinh hồn, còn có ba cây Thất Thải Chi hơn vạn năm, Lưu Thanh Phong được chia ba cây Thất Thải Chi hai vạn năm, Tống Vân Long lấy tinh hồn Phệ Hồn Cáp, còn có bảy cây Thất Thải Chi hơn vạn năm, còn lại để Ngưu Bàn cùng Tuyết Cơ chia, Ngưu Bàn được chia yêu đan.

“Ngưu đạo hữu, ta dùng một đoạn Cửu Lôi Trúc bốn vạn năm, đổi với ngươi viên yêu đan kia, như thế nào?”

Vương Trường Sinh lấy ra một cái hộp ngọc màu vàng kim, đưa cho Ngưu Bàn, truyền âm nói.

Tinh hồn Phệ Hồn Cáp hẳn là có tác dụng đối với Phệ Hồn Kim Thiền, Vương Trường Sinh muốn dùng để bồi dưỡng Phệ Hồn Kim Thiền.

“Cửu Lôi Trúc!”

Ngưu Bàn đáp ứng rất sảng khoái, đưa yêu đan cho Vương Trường Sinh.

Giải quyết xong Phệ Hồn Cáp, bọn họ tiếp tục lên đường, biến mất ở trong núi lớn mênh mông.

...

Hai năm sau, một dòng sông chảy xiết.

Mặt sông kịch liệt tuôn trào, nhấc lên một cơn sóng lớn ngập trời, năm người bọn Vương Trường Sinh từ đáy sông bay ra, sắc mặt bọn họ tái nhợt, ánh mắt lộ ra sự hoảng sợ.

Man Hoang Chi Địa kỳ trùng dị thú không ít, cho dù có Lưu Thanh Phong dẫn đội, bọn họ đụng phải một số hung thú thần thông cường đại, vẫn phải nhượng bộ lui binh.

Bọn họ đụng phải mấy trăm vạn con Nhân Diện Hạt, Nhân Diện Hạt bậc bảy đã có tới tám con, bọn họ liên thủ giết ra khỏi trùng vây, Vương Trường Sinh thi triển thủy độn thuật, dẫn bọn họ từ đáy sông chạy trốn.

“Thế mà đụng phải nhiều Nhân Diện Hạt như thế, bọ cạp vương còn là biến dị, lần này may mà có Vương đạo hữu, nếu không chúng ta chỉ sợ không dễ dàng thoát thân như vậy.”

Giọng điệu Ngưu Bàn thân cận hơn không ít.

Vương Trường Sinh thi triển Trấn Thần Hống, lượng lớn Nhân Diện Hạt cấp thấp trực tiếp mất đi ý thức, giảm bớt cực nhiều áp lực cho bọn họ, ngay cả Nhân Diện Hạt bậc bảy cũng chịu ảnh hưởng.

“Đều là kết quả mọi người đồng lòng hợp sức, Vương mỗ chỉ tận một phần sức của mình thế thôi.”

Vương Trường Sinh khiêm tốn nói.

Ngưu Bàn cười cười, không nói gì nữa.

Lưu Thanh Phong lấy ra da thú màu xanh nhạt, phía trên là một bản đồ địa hình.

Bên trái dòng sông là một cánh rừng trúc màu xanh rậm rạp, bên trái là núi non liên miên chập trùng.

“Hẳn là nơi này, con Tam Thủ Giao Quy kia từng xuất hiện ở phụ cận đây, cũng không biết sào huyệt của nó có ở chỗ này hay không?”

Lưu Thanh Phong nghiêm nghị nói. Đệ tử Trấn Hải cung ở phụ cận nơi này phát hiện Tam Thủ Giao Quy bậc bảy, chẳng qua không dám theo sau, nếu như kinh động Tam Thủ Giao Quy, bọn họ căn bản chạy không thoát, lập tức quay trở lại báo cáo.

“Chỉ cần nó từng xuất hiện ở đây, hẳn có thể tìm được một chút dấu vết để lại, chẳng qua Tuyết Vân Hồ của ta đã trúng kịch độc, hôn mê bất tỉnh, không giúp được gì.”

Tống Vân Long mở miệng nói.

Tuyết Vân Hồ khứu giác nhạy bén, giỏi tìm kiếm thiên tài địa bảo, chẳng qua phòng ngự cũng không cường đại, bị Nhân Diện Hạt đả thương, nếu không phải bọn họ trước đó lấy được một chút Thất Thải Chi, Tuyết Vân Hồ đã độc phát thân vong.

Lưu Thanh Phong nhìn về phía Vương Trường Sinh, nói ra: “Linh thử của Vương sư đệ hẳn có khả năng giúp một chút...”

Hắn còn chưa nói xong, Vương Trường Sinh sắc mặt lạnh lùng, nắm tay phải hiện lên hào quang màu lam lóa mắt, hướng về hư không tung một cú đấm.

Không gian chấn động vặn vẹo, một đạo hào quang màu lam bắn ra, biến mất không thấy nữa.

Phụ cận một vách đá dốc đứng nổi lên một trận gợn sóng, một hư ảnh nắm đấm màu lam to lớn lóe lên, đánh về phía vách đá.

Vách đá hiện ra hào quang màu vàng lóa mắt, một bàn tay khổng lồ màu vàng nhô ra, đánh về phía hư ảnh nắm đấm màu lam.

Tiếng ầm ầm nổ vang, bàn tay khổng lồ màu vàng bị hư ảnh nắm đấm màu lam đánh tan, hư ảnh nắm đấm màu lam đánh lên vách đá, vách đá chia năm xẻ bảy, bụi đất tung bay.

Ngưu Bàn hừ lạnh một tiếng, bấm pháp quyết, không trung truyền đến một đợt tiếng sấm sét đinh tai nhức óc, một đám mây sét màu vàng to lớn kịch liệt lăn lộn, sấm sét vang dội.

“Khoan đã, Vương đạo hữu, người mình.”

Một giọng nam tử có chút quen thuộc vang lên.

Ba đạo độn quang từ nơi xa bay tới, đáp trên mặt đất, một người trong đó là Tô Vân Đào, một ông lão áo bào lục có chút lưng còng cùng một phụ nhân váy vàng khuôn mặt như tranh vẽ.

Ông lão áo bào lục mặt vuông mắt nhỏ, để râu cá trê.

“Vạn Độc Thượng Nhân!”

Vương Trường Sinh nhận ra thân phận ông lão áo bào lục, Huyền Linh đại lục có không ít tán tu Hợp Thể kỳ, Vạn Độc Thượng Nhân ở trong tán tu Hợp Thể kỳ cũng tính là người nổi bật.

Vạn Độc Thượng Nhân là một độc tu, thông thạo độc công, lần trước chủng tộc đại chiến từng giết một tên Tinh Hỏa tộc Hợp Thể kỳ, làm bị thương nặng hai tên Dạ Xoa tộc Hợp Thể kỳ.

Phụ nhân váy vàng tên Lâm Khinh Ngữ, xuất thân Vạn Linh môn, Hợp Thể sơ kỳ, lúc Vương Trường Sinh tham gia Hợp Thể đại điển của Công Tôn Ưởng từng gặp người này.

“Tô đạo hữu, các ngươi đây là ý gì?”

Lưu Thanh Phong nhíu mày. Muốn nói Tô Vân Đào là mai phục bọn họ, cũng không giống, Tô Vân Đào cũng không nghĩ tới bọn họ sẽ xuất hiện ở chỗ này, muốn nói là trùng hợp, cũng quá trùng hợp rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận