Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1764: Cửa ải tâm ma (1)

Hắn rất nhanh phủ định phán đoán này, ở sâu trong hải vực Vạn Quỷ quỷ vật đông đúc, ai sẽ ở nơi này? Cho dù là quỷ tu, cũng sẽ không ở nơi này nhỉ!

Hắn nghĩ mãi không hiểu, cũng không đi nghĩ nữa, việc cấp bách là nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Tiếng xé gió “xẹt xẹt” vang lên, đao gió màu xám rậm rạp từ bốn phương tám hướng bắn nhanh đến, từng khối đá màu đen bị cuồng phong cuốn lên, đánh về phía bọn họ.

Bọn họ vội vàng lấy ra pháp bảo ngăn cản, trong lúc nhất thời, tiếng nổ không ngừng nghỉ, ánh lửa văng khắp nơi, bụi đất bay đầy trời.

Gió âm mãnh liệt, từng con cốt thi ghép lại với nhau, hóa thành một bộ xương khổng lồ cao hơn mười trượng, hai tay nó nắm hai thanh kiếm xương dài hai trượng, lao về phía ba người bọn nam tử áo bào đỏ.

Góc bí ẩn nào đó, Diệp Hải Đường bị một đám khí đen che lấp, cho dù ba tu sĩ Kết Đan vận dụng thần thức tra xét, cũng sẽ không phát hiện sự tồn tại của nàng.

Tu sĩ Kết Đan bị nàng dùng trận pháp vây khốn, nếu còn có thể chạy ra, tên Diệp Hải Đường viết ngược lại.

Diệp Hải Đường lấy ra hai quả cầu kim loại, hóa thành một con đại bàng khổng lồ màu đỏ lớn ba trượng cùng một con vượn khổng lồ màu vàng cao hơn mười trượng, đây là hai con rối thú bậc ba hạ phẩm.

Đại bàng khổng lồ màu đỏ hung hăng vỗ cánh, đánh về phía ba người bọn nam tử áo bào đỏ, con vượn khổng lồ màu vàng vỗ ngực mình một trận, xông lên.

Ba người bọn nam tử áo bào đỏ đầu đầy mồ hôi, bọn họ hoảng sợ phát hiện, mình giống như đá phải tấm sắt rồi.

Bọn họ ứng phó trận pháp công kích vốn đã có chút cố hết sức, cộng thêm hai con rối thú bậc ba tập kích quấy rối, bọn họ có chút luống cuống tay chân.

“Trầm đạo hữu, mau nghĩ cách đi! Còn không nghĩ cách, chúng ta chỉ sợ đều phải ở lại chỗ này.”

Một thiếu phụ váy xanh đầy đặn thúc giục, vẻ mặt kích động.

Nam tử áo bào đỏ hít sâu một hơi, lật bàn tay, ánh đỏ lóe lên, một cái hộp gỗ màu đỏ dài khoảng một thước xuất hiện trên tay. Hắn mở ra cái hộp gỗ màu đỏ, lấy ra một lá bùa màu vàng dài khoảng một thước, mặt ngoài lá bùa toát ra từng đạo hồ quang màu vàng, tản mát ra một luồng khí tức cuồng bạo.

Phù triện cấp bốn Kim Lôi Tru Ma Phù, nam tử áo bào đỏ coi lá bùa này như tính mạng. Hắn đạt được tấm Kim Lôi Tru Ma Phù này đã hơn ba mươi năm, trước giờ không nỡ dùng, bây giờ bị trận pháp vây khốn, bọn họ không thể phá trận rời khỏi, chỉ có thể lợi dụng phù triện cấp bốn phá vỡ một lỗ thủng.

Nam tử áo bào đỏ còn chưa kịp dùng lá bùa này, không trung trên đỉnh đầu nổi lên dao động, một cái vuốt quỷ màu đen lớn hơn mười trượng bỗng dưng hiện lên, đập về phía thiên linh cái nam tử áo bào đỏ.

Một tiếng trầm nặng vang lên, vuốt quỷ màu đen bị hộ thể linh quang của nam tử áo bào đỏ chặn lại, hắn nhanh chóng rơi về phía mặt đất. Hắn còn chưa rơi xuống đất, tiếng quỷ khóc vang to, một cái roi xương bị hắc quang vờn quanh bay tới, nhanh chóng cuốn lấy thân thể hắn, phía cuối roi xương hóa thành một cái đầu lâu thật lớn, đầu lâu mở ra cái mồm như chậu máu, phun ra một luồng quỷ hỏa màu đen, đánh lên hộ thể linh quang của nam tử áo bào đỏ, đồng thời cắn về phía hắn.

Hét thảm một tiếng, nam tử áo bào đỏ chưa có phản ứng, đầu bị cái đầu lâu thật lớn cắn đứt, máu tươi phun cao vài thước, hình ảnh rất tanh máu. Kim Lôi Tru Ma Phù lượn lờ rơi xuống, gió âm mãnh liệt, Kim Lôi Tru Ma Phù bay về phía Diệp Hải Đường.

Thấy một màn như vậy, hai tu sĩ Kết Đan khác sợ tới mức mất vía, hướng tới nơi khác nhau phi độn. Bọn họ còn chưa bay ra bao xa, trên bầu trời truyền đến một tràng tiếng sấm sét thật lớn, một đám lôi vân màu đen bao trùm trăm dặm bỗng dưng xuất hiện ở bầu trời, mấy chục tia chớp màu bạc thô to từ bên trong lôi vân màu đen bay ra, bổ về phía hai người.

Thiên Lôi Tru Yêu Trận, một bộ trận pháp lôi thuộc tính Diệp Hải Đường dùng Lôi Hạnh linh mộc luyện chế, uy lực rất lớn, đương nhiên, nàng không hiểu luyện khí, mời Vương Thanh Thiến hỗ trợ.

Từng tia chớp màu bạc thô to bổ xuống, hai tu sĩ Kết Đan cũng chưa thể tránh được một kiếp, thời gian không đến mười hơi thở, thân thể bọn họ đã bị tia chớp màu bạc dày đặc xuyên thủng.

Diệp Hải Đường triệu ra con rối thú bậc ba, chẳng qua là quấy nhiễu bọn họ hành động mà thôi, sát chiêu thật sự của nàng là trận pháp.

Tiêu diệt ba tu sĩ Kết Đan, Diệp Hải Đường thu hồi trận pháp, thu đi tài vật trên thân ba người, thiêu hủy thi thể, hóa thành một đám mây màu đen, bay ra bên ngoài.

Một trận gió âm thổi tới, thổi tung tóc Diệp Hải Đường, ánh mắt của nàng kiên định vô cùng, đây là nàng lần đầu tiên lợi dụng trận pháp tiêu diệt người tu tiên khác.

Một trận chiến này hôm nay, đối với nàng mà nói có ý nghĩa rất quan trọng.

...

Hải vực Ngũ Long, Thanh Liên đảo.

Tòa nhà rộng lớn nào đó, đá lát nền, trong góc trồng một khoảng linh trúc màu đỏ.

Bên cạnh linh trúc có một tòa đình đá màu đỏ, Vương Quý Dục đang cùng ba tu sĩ uống rượu nói chuyện phiếm.

Ba tu sĩ, trừ một nam nhân trung niên trông khôn khéo, còn có hai thiếu nữ trẻ tuổi như hoa như ngọc.

Nam nhân trung niên tên Phương Thiên Viễn, hắn xuất thân một gia tộc nhỏ, gia nhập Vương gia hơn hai mươi năm.

Hai thiếu nữ phân biệt tên là Phương Vũ Phỉ cùng Phương Vũ Nhược, các nàng là cháu gái Phương Thiên Viễn.

Phương gia đến Phương Thiên Viễn một thế hệ này đã xuống dốc, tu sĩ cả tộc không đến ba mươi người, vừa lúc Vương gia chiêu binh mãi mã, Phương Thiên Viễn dẫn theo cả tộc gia nhập Vương gia.

Bạn cần đăng nhập để bình luận