Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4335: Thoát thân

Ông lão áo bào đỏ phát ra một tiếng hét thảm, con mắt lồi ra, kinh mạch cùng lục phủ ngũ tạng toàn bộ bị Thiên Âm Diệt Linh Kiếm phá hủy.

Một cái Nguyên Anh nhỏ bé vừa rời cơ thể, hình thể tăng vọt, tựa như muốn tự bạo.

Một ngọn lửa màu vàng từ trên trời giáng xuống, rơi ở trên thân Nguyên Anh nhỏ bé, sau một tiếng hét thảm, Nguyên Anh nhỏ bé hóa thành tro bụi.

Vương Trường Sinh thu hồi tài vật trên mặt đất, tính cả xác mấy vạn con Kim Cương Trùng cũng thu đi, dùng đám Kim Cương Trùng này luyện chế thành con rối thú, tuyệt đối là một trợ lực lớn.

Kẻ địch vẫn đã đánh giá thấp bọn họ, thế mà chỉ phái hai tu sĩ Hợp Thể trung kỳ đối phó bọn họ, nếu là Bạch Huyễn cũng ra tay, bọn họ chưa chắc có thể nhanh như vậy tiêu diệt ba tu sĩ Hợp Thể.

Có Bạch Huyễn hỗ trợ, tu sĩ Hợp Thể hậu kỳ thoát vây càng nhanh hơn.

Ầm ầm ầm, một mảng lôi quang màu bạc chói mắt phóng lên trời, cực kỳ bắt mắt.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên sắc mặt căng thẳng, bọn họ cũng không phải đối thủ của tu sĩ Hợp Thể hậu kỳ.

Hư không phía sau Uông Như Yên sáng lên một đạo lôi quang màu bạc, hiện ra bóng người Lôi Nhiêm, Lôi Nhiêm mặt đầy sát khí.

Ở ngay dưới mí mắt hắn, Thanh Liên tiên lữ giết tu sĩ Hợp Thể khác, hắn phải giết Thanh Liên tiên lữ, trừ vấn đề thể diện, Thanh Liên tiên lữ cuốn đi vật tư đặt ở một chỗ cứ điểm này, tuyệt đối không thể để bọn họ chạy.

Lôi Nhiêm vừa hiện thân, ngoài thân nở rộ lôi quang, vô số hồ quang màu bạc tuôn trào ra, lao thẳng đến Uông Như Yên.

Vương Trường Sinh muốn ra tay đối phó Lôi Nhiêm, một đạo hào quang màu trắng lao thẳng đến hắn, hư không truyền ra tiếng nổ chói tai, xuất hiện lượng lớn vụn băng màu trắng, nhiệt độ đột nhiên giảm.

Vương Trường Sinh không dám sơ ý, bấm pháp quyết, nước biển dưới thân nhấc lên từng cuộn sóng, ngưng tụ thành một ngọn núi nước màu lam lớn hơn trăm trượng, đón đỡ hào quang màu trắng.

Hào quang màu trắng va chạm với ngọn núi nước màu lam, ngọn núi nước màu lam nhanh chóng kết băng, hóa thành một ngọn núi băng màu trắng, ngay sau đó, núi băng màu trắng chia năm xẻ bảy, nháy mắt xuất hiện ở trước mặt Vương Trường Sinh, rõ ràng là một cây trường thương lóe ra hào quang màu trắng.

Đầu trường thương màu trắng nhẹ nhàng chớp lên, một cơn lạnh kỳ lạ thấu xương tuôn trào ra, bao phủ Vương Trường Sinh, thân thể Vương Trường Sinh nhanh chóng kết băng, biến thành một bức tượng băng hình người.

Trường thương màu trắng xuyên thủng tượng băng hình người, tượng băng chia năm xẻ bảy, hóa thành vô số khối khối băng màu trắng.

Trên mặt biển xuất hiện mười mấy gã Vương Trường Sinh, khí tức bọn họ giống nhau như đúc, thật giả khó phân.

Ầm ầm ầm, lôi quang màu bạc chói mắt bao phủ bóng người Uông Như Yên, đôi tay Lôi Nhiêm đều nắm một cây rìu Nguyệt Nha màu vàng, bổ về phía lôi quang màu bạc, truyền ra tiếng “Phành phành” trầm đục.

Uông Như Yên từ trong lôi quang màu bạc bay ngược đi, ngoài thân có một màn hào quang màu xanh nước biển, màn hào quang màu xanh biến mất không thấy nữa.

May mà Thanh Liên Bảo Y phòng ngự tương đối mạnh, lại thêm phòng ngự của Thủy Tịch Tỏa, Uông Như Yên lúc này mới có thể bình yên vô sự.

Trên bầu trời bay xuống lượng lớn bông tuyết màu trắng, gió lạnh từng cơn, vô số bông tuyết màu trắng ngưng tụ lại với nhau, hóa thành một bàn tay băng màu trắng lớn mấy trăm trượng, lao thẳng đến Uông Như Yên, nơi nó qua, mặt đất xuất hiện lượng lớn vụn băng màu trắng.

Cùng lúc đó, hư không trên đỉnh đầu Uông Như Yên nổi lên một đợt gợn sóng, một tòa tháp nhỏ lóe ra hào quang màu trắng bỗng dưng hiện lên, nháy mắt phóng to, đáy tháp phun ra một quầng sáng màu trắng, bao phủ về phía Uông Như Yên.

Quầng sáng màu trắng còn chưa hạ xuống, hư không xuất hiện lượng lớn vụn băng màu trắng.

Uông Như Yên bấm pháp quyết, Kim Ô phun ra một ngọn lửa màu vàng, đánh tan bàn tay băng màu trắng. Ngón tay nàng nhanh chóng lướt qua dây tỳ bà, một làn sóng âm màu lam thổi quét ra, đánh vỡ quầng sáng màu trắng, tòa tháp khổng lồ màu trắng bay ngược ra ngoài.

Tiếng sấm sét nổ vang, hơn vạn tia sét màu bạc thô to cắt qua bầu trời, bao phủ bóng người Uông Như Yên.

Hư không trào ra lượng lớn hơi nước màu lam, nước biển kịch liệt quay cuồng, phạm vi mấy trăm dặm đều bị nước biển bao phủ.

Một đợt tiếng biển gầm đinh tai nhức óc vang lên, mặt biển nổi sóng mãnh liệt, sóng lớn ngập trời, nước biển như thủy triều dâng trào đến, hư không phát ra tiếng “Ong ong” trầm đục, vặn vẹo biến hình.

Sóng biển càng lúc càng cao, hư không xuất hiện từng vết nứt to dài, giống như cả mảng hư không cũng sắp sụp đổ.

“Đây là thần thông gì?”

Lôi Nhiêm kinh ngạc nói, hắn không thiếu giao thủ với tu sĩ Nhân tộc, chưa từng thấy thần thông thanh thế lớn như vậy.

Vô số nước biển dâng trào dựng lên, một ngọn núi nước thật lớn cao mấy vạn trượng bỗng dưng hiện lên, sắc trời tối đi.

Tầm mắt Lôi Nhiêm biến thành màu xanh nước biển, ngọn núi nước thật lớn mang theo lực lượng mười mấy ức vạn quân, đập về phía Lôi Nhiêm.

Lôi Nhiêm bấm pháp quyết, đỉnh đầu xuất hiện một hư ảnh mãng xà khổng lồ màu bạc, hư ảnh mãng xà khổng lồ phun ra một làn sóng âm màu bạc, nghênh đón.

Sóng âm màu bạc va chạm với ngọn núi nước khổng lồ, giống như kiến càng lay cây.

Một tiếng nổ Ầm vang lên, sóng âm màu bạc nháy mắt tán loạn, ngọn núi nước màu lam lao về phía Lôi Nhiêm. Lôi Nhiêm muốn tránh đi, một tiếng nam tử quát to kinh thiên động địa vang lên, Lôi Nhiêm nhíu mày, có chút không khỏe. Con ngươi Bạch Huyễn co rụt lại, vẻ mặt đầy chấn động.

Bạn cần đăng nhập để bình luận