Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3283: Ngô Nhai vs Vương Thanh Sơn (1)

“Vương đạo hữu, ngươi nói lời này không ổn nhỉ! Đảo hoang nhiều như vậy, lại không có họ tên, ngươi nói là của Vương gia các ngươi chính là của Vương gia các ngươi?”

Tống Vân Huy lộ vẻ mặt không vui.

“Chúng ta trước đó phái tộc nhân đóng ở trên đảo, bọn họ bây giờ đã mất tích, Tống đạo hữu mở ra trận pháp, để chúng ta đi vào kiểm tra một phen, nếu là hiểu lầm, tự nhiên dễ nói chuyện, nếu không phải hiểu lầm, vậy thì khó nói.”

Vương Mạnh Bân vừa dứt lời, trên trời chợt truyền đến một chuỗi tiếng sấm sét đinh tai nhức óc, một đám lôi vân màu đen lớn trăm dặm chợt xuất hiện ở bầu trời, chớp lóe sấm rền, lôi xà nhảy múa, cuồng phong đột nhiên nổi lên.

Tiếng nổ ầm ầm ầm vang lên, hơn trăm tia chớp màu bạc thô to cắt qua bầu trời, bổ vào trên hộ đảo đại trận, hộ đảo đại trận kịch liệt nhoáng lên một cái.

Sắc mặt Tống Vân Huy trở nên rất khó coi, sắc mặt hắn trầm xuống, nói: “Hòn đảo hoang này là đảo hoang Tống gia chúng ta muốn khai phá, chúng ta chưa ở trên đảo nhìn thấy bất cứ con em Vương gia nào, không có khả năng để các ngươi lên đảo kiểm tra.”

Nói xong lời này, hắn bay về trên đảo, tính bằng vào trận pháp ngăn trở tu sĩ Hóa Thần của Vương gia công kích.

“Hừ, ta ngược lại muốn xem, ngươi có thể ngăn được chúng ta bao lâu thời gian.”

Vương Mạnh Bân sắc mặt lạnh lùng, muốn ra tay phá trận.

“Mạnh Bân, dừng tay, ngươi trở về bẩm báo cửu thúc cửu thẩm, Tống gia hẳn là phát hiện tài nguyên tu tiên quý giá, nếu không sẽ không tử thủ, bọn họ đang đợi tu sĩ Luyện Hư của Ngô gia hoặc Liễu gia tới đây.”

Vương Thanh Sơn ngăn cản Vương Mạnh Bân, thật sự ra tay phá trận, trường hợp liền không dễ khống chế.

Trên đảo khẳng định có tài nguyên tu tiên quý hiếm, nói không chừng là mạch khoáng bậc sáu, nếu không Tống Vân Huy sẽ không liều mạng chống đỡ.

Vương Mạnh Bân lên tiếng đáp ứng, ngoài thân nở rộ lôi quang, hóa thành một mảng lôi quang màu bạc biến mất.

Bây giờ chỉ xem vị tu sĩ Luyện Hư nào chạy tới nhanh hơn, điều Vương Thanh Sơn cần phải làm là coi chừng tu sĩ Tống gia.

Trên thực tế, bọn họ nếu toàn lực ra tay, khẳng định có thể phá đi trận pháp, nhưng như vậy, rất dễ dàng gay gắt hóa mâu thuẫn, thậm chí sẽ xuất hiện thương vong, kết tử thù.

Tán tu làm việc không cần cân nhắc quá nhiều, cùng lắm thì phủi mông chạy lấy người, Vương Thanh Sơn lại không làm được, hắn cần cân nhắc gia tộc của mình, dù sao dị tộc mới là đại địch của Nhân tộc.

Vô cớ xuất binh, hắn không tiện ra tay giết Tống Vân Huy, đây không phải phong cách làm việc của Vương Thanh Sơn.

Vương Thanh Sơn phất tay áo lên, cuồng phong gào thét, vô số nước biển bị cuồng phong cuốn lên, sau nháy mắt mơ hồ, hóa thành những cây phi kiếm màu lam, chém lên trận pháp.

Hắn tính phá trận pháp, xem xem trên đảo rốt cuộc có thứ gì tốt.



Xích Miết đảo, Ngô gia.

Mật thất nào đó, trên vách đá khắc lượng lớn phù văn màu đỏ, nhiệt độ cao tới dọa người, hư không vặn vẹo biến hình.

Ngô Nhai ngồi xếp bằng ở trên một tấm bồ đoàn màu đỏ, hai tay kết ấn, đôi mắt nhắm nghiền, đỉnh đầu có một hư ảnh hình người màu đỏ đậm, ngũ quan mơ hồ.

Một lá bùa truyền âm chợt bay vào, lơ lửng ở trước mặt hắn.

Ngô Nhai tựa như có điều phát hiện, hư ảnh hình người trên đỉnh đầu chậm rãi tán loạn, hắn mở đôi mắt, đôi mắt mơ hồ bắn ra một mảng hào quang màu đỏ.

Hắn cầm chặt bùa truyền âm bóp nát, một giọng nam tử thất kinh chợt vang lên: “Lão tổ tông, việc lớn không ổn rồi, bọn Tống đạo hữu phát hiện một vườn linh dược, nghi là vườn linh dược Thiên Mộc tông để lại, nhưng Vương gia cũng phát hiện một chỗ vườn linh dược này, đám người Tống đạo hữu bị Thanh Liên Kiếm Tôn chặn rồi.”

“Vườn linh dược!”

Đôi mắt Ngô Nhai sáng ngời, trực tiếp đi ra ngoài.

Một ông lão áo xanh cao cao gầy gầy đứng ở cửa, vẻ mặt cung kính.

Ông lão áo xanh nói đơn giản một lần tình huống sự việc, nếu có thể đạt được vườn linh dược này, Ngô gia liền phát tài rồi.

Ngô gia chỉ có một vị tu sĩ Luyện Hư, có một vườn linh dược, phát triển khẳng định sẽ càng tốt.

“Lão tổ tông, cần thông báo Liễu gia hay không?”

Ông lão áo xanh thật cẩn thận hỏi.

“Tạm thời không cần, ta đi nhìn trước một cái, chờ đợi chỉ lệnh của ta.”

Ngô Nhai phân phó. Nếu có thể độc chiếm, không cần thiết thông báo Liễu gia.

Ngô Nhai nhẹ nhàng vung cổ tay một cái, một đạo hào quang màu đỏ từ vòng tay linh thú bay ra, là một con chim cắt toàn thân màu đỏ, hai cánh mở ra lớn hơn trăm trượng, tròng mắt cũng là màu đỏ.

Ly Hỏa Chuẩn bậc năm thượng phẩm, con Ly Hỏa Chuẩn này là tổ phụ Ngô Nhai truyền xuống, tốc độ phi hành đặc biệt nhanh.

Ngô Nhai nhảy đến trên lưng Ly Hỏa Chuẩn, Ly Hỏa Chuẩn vỗ nhẹ đôi cánh một lần, nổi lên một trận gió nóng, bay lên trời, hướng tới trời cao, biến mất ở phía chân trời.

... ,

Hòn đảo hoang nào đó, Vương Thanh Sơn cùng Tôn Tứ Hải đứng ở trên lưng Kim Giác Lôi Lân Thú, nước biển kịch liệt quay cuồng, từng cây phi kiếm màu lam từ dưới biển bay ra, chém về phía hộ đảo đại trận.

Hòn đảo kịch liệt chớp lên, tựa như muốn xé rách ra.

Trong hộ đảo đại trận, Tống Vân Huy sắc mặt tái nhợt, trong tay nắm một tấm trận bàn hào quang màu vàng đất lấp lánh, mặt ngoài trận bàn có mấy vết nứt nhỏ.

Trong mắt Tống Vân Huy tràn đầy nét kiêng kị, hắn bằng vào trận pháp bậc năm, lúc này mới miễn cưỡng ngăn trở Vương Thanh Sơn công kích, nếu là sinh tử đấu pháp, hắn tuyệt đối không phải đối thủ của Vương Thanh Sơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận