Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4099: Tiêu Vấn Thiên (1)

Nói chuyện phiếm vài câu, Uông Như Yên đi vào mật thất, bắt đầu tu luyện.

Hợp Thể đại điển còn cần mấy chục năm sau mới tổ chức, Uông Như Yên có rất nhiều chuyện cần làm, tu luyện bí thuật, luyện chế phù triện cùng tìm hiểu luyện chế trận phù vân vân.

Vương Trường Sinh tới bên ngoài một thung lũng ba mặt là núi, trong thung lũng tràn ngập một làn sương mù màu xanh, thấy không rõ tình hình bên trong, ngoài thung lũng dựng một tấm bia đá màu xanh cao hơn mười trượng, bên trên có khắc ba chữ to màu vàng “Thiên Đao cốc”.

Đây là chỗ ở của Đoàn Thông Thiên cùng Vương Nhất Đao, Vương Nhất Đao ở nơi này theo Đoàn Thông Thiên tu luyện ngự đao thuật.

Sương mù màu xanh kịch liệt quay cuồng dâng trào, hiện ra một thông đạo, Vương Trường Sinh đi vào

Trong thung lũng có một tòa trang viên diện tích cực lớn, Vương Nhất Đao đứng ở trước một vách đá dốc đứng, hai tay nắm một thanh đao gỗ màu xanh dài hơn ngũ thước, đao gỗ màu xanh không có chút pháp lực dao động, hiển nhiên là vật phàm.

Vương Nhất Đao không dùng chút pháp lực nào, không ngừng vung đao gỗ màu xanh, chém về phía không trung.

Tiếng xé gió không ngừng, Vương Nhất Đao mồ hôi như mưa rơi, đầu đầy mồ hôi, không nói một lời

Đoàn Thông Thiên đứng cách đó không xa, nhìn thấy Vương Trường Sinh, hắn mỉm cười gật gật đầu, làm một cái động tác mời, đi về phía trang viên.

Vương Trường Sinh hiểu ý tứ Đoàn Thông Thiên, theo Đoàn Thông Thiên đi vào trang viên, tới một tòa đình đá màu xanh sáu cạnh ngồi xuống.

“Thế nào? Thân gia.”

Vương Trường Sinh mở miệng hỏi, hắn hỏi là tình huống tu luyện của Vương Nhất Đao.

“Là hạt giống tốt, cho thêm thời gian, khẳng định sẽ trở thành một vị đao tu xuất sắc, nhưng hắn tính cách quái gở, không am hiểu trao đổi với người khác. Nói chuẩn xác, hắn không thích trao đổi với người khác.”

Đoàn Thông Thiên khách quan bình luận. Vương Nhất Đao có thể chịu khổ, chịu được tịch mịch, một lòng tu luyện.

Vương Trường Sinh cười khổ một tiếng, nói: “Hắn quả thật tương đối quái gở, ta từng thử rất nhiều biện pháp, để Vương Nhất Nhị tộc nhân lạc quan nhất gia tộc chúng ta làm bạn Nhất Đao. Bọn họ ở chung một đoạn thời gian, khiến Vương Nhất Nhị có chút hậm hực.”

“Một loại gạo nuôi trăm loại người, Vương Du Hâm có hai con trai một con gái, tính cách không giống nhau.”

Vương Thanh Phong tính cách bướng bỉnh, không giỏi trao đổi với người khác, Vương Nhất Đao là không trao đổi với người khác, hoàn toàn khác nhau.

“Bỏ đi, chờ nó thành thân, có lẽ sẽ tốt một chút. Từ góc độ tu hành mà nói, đây là chuyện tốt, nó một lòng tu luyện, trừ đao, trong mắt không có vật gì khác nữa.”

Đoàn Thông Thiên nói xong lời cuối cùng, trên mặt lộ ra biểu cảm tán thưởng.

Vương Nhất Đao tư chất rất tốt, cũng có thể chịu khổ, đáng quý khó được là, hắn rất có hứng thú đối với ngự đao thuật, một lòng tu luyện, không có tạp niệm, không hỏi việc ngoài cửa sổ.

Đoàn Thông Thiên bảo Vương Nhất Đao tu luyện như thế nào, Vương Nhất Đao liền tu luyện như thế đó, sẽ không biểu lộ ra bát cứ sự bất mãn nào.

Thất Tinh Đao Thể là đao tu trời sinh, Vương Nhất Đao rất nhẹ nhàng có thể tìm hiểu đao pháp cùng lĩnh ngộ bí thuật, đơn giản giống như uống nước.

Đoàn Thông Thiên lúc chỉ đạo Vương Nhất Đao tu luyện, nói một lần hoặc là triển lãm, Vương Nhất Đao có thể đủ dung hội quán thông.

Thiên phú cực tốt, có thể chịu khổ nhọc, truyền nhân như vậy biết đi đâu mà tìm.

Vương Trường Sinh gật gật đầu, nói chuyện phiếm chốc lát, hắn liền rời khỏi, quay về đỉnh Thanh Liên tu luyện.

...

Quảng Nguyên tông, Quảng Nguyên phong.

Một gian mật thất, Vương Mạnh Sơn ngồi xếp bằng ở trên một tấm bồ đoàn màu vàng, đôi mắt nhắm chặt, hai tay kết ấn.

Một bóng đao thật lớn màu vàng xuất hiện ở trên không đỉnh đầu, bóng đao thật lớn nhẹ nhàng chớp lên, truyền ra một đợt tiếng đao ngân chói tai.

Một lát sau, một lá bùa truyền âm bay vào.

Vương Mạnh Sơn phát hiện cái gì, bóng đao thật lớn trên đỉnh đầu tán loạn, mở đôi mắt ra.

Hắn búng ngón tay, một đạo hào quang màu vàng bắn ra, đánh trúng bùa truyền âm, bùa truyền âm tự bốc cháy, tiếng Lý Ngọc vang lên: “Sư phụ, việc lớn không xong rồi, Thiên Hổ môn bị Càn Nguyên môn tiêu diệt rồi.”

Nghe xong lời này, sắc mặt Vương Mạnh Sơn căng thẳng.

Thiên Hổ môn tốt xấu gì có hai vị tu sĩ Luyện Hư, cho dù Càn Nguyên môn có ba vị tu sĩ Luyện Hư, cũng không dễ dàng như vậy bị diệt nhỉ! Chẳng lẽ là Vương gia ra tay giúp?

Hắn nghĩ chút, phủ quyết một phán đoán này của chính hắn, hẳn là không phải Vương gia.

Nếu gia tộc muốn ra tay giúp Càn Nguyên môn, sẽ thông báo Vương Mạnh Sơn một tiếng, không có khả năng không nói một tiếng nào.

Vương Mạnh Sơn vội vàng đi ra ngoài, Lý Ngọc đứng ở cửa, vẻ mặt lo lắng.

“Chuyện rốt cuộc là thế nào? Vương gia đã ra tay? Càn Nguyên môn chỉ ba vị Luyện Hư, làm sao tiêu diệt Thiên Hổ môn? An gia ngồi xem mặc kệ?”

Vương Mạnh Sơn tung ra nhiều vấn đề, việc này quá đột ngột.

“Vương gia chưa ra tay. Càn Nguyên môn Lâm Thiên Phong mời Thanh Viên Chân Nhân ra tay giúp, ở dưới nội ứng phối hợp, bọn họ lẻn vào tổng đàn Thiên Hổ môn, giết chết hai người bọn Thiên Hổ Thượng Nhân, chiếm cứ địa bàn Thiên Hổ môn, bao gồm mạch khoáng Thiên Nguyệt Hàn Tinh kia. Lâm Thiên Phong động tác quá nhanh, An gia cũng chưa kịp phản ứng. Con đã tăng mạnh đề phòng, hơn nữa phái người hướng An gia xin giúp đỡ.”

Lý Ngọc nói xong lời cuối cùng, ánh mắt lộ ra vài phần sợ hãi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận