Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1820: Ô Kim Thảo

Mặt đất truyền đến một tràng tiếng vang trầm đục, quả cầu màu vàng lăn lộn, trên mặt đất có thêm một cái hố thật lớn, đầu mãng xà khổng lồ màu đen biến thành thịt nát, đi đời nhà ma.

Hào quang màu vàng lóe lên, quả cầu màu vàng chợt nứt vỡ ra, Song Đồng Thử từ bên trong chui ra, phát ra tiếng kêu “chít chít”, bò về phía đầu mãng xà khổng lồ màu đen, cắn cả miếng to.

Thủ đoạn công kích của Song Đồng Thử không nhiều, nó có thể tự do biến lớn biến nhỏ, biến to đập người là thủ đoạn công kích duy nhất trước mắt của nó.

Một lần này tiêu diệt con yêu thú bậc ba thượng phẩm này, công lao mộc yêu không thể không nhắc, Song Đồng Thử cùng Lân Quy chỉ là hỗ trợ một chút mà thôi.

Trên Bích Nguyệt Liên toát ra những làn hơi nước, hiện ra bóng dáng Lân Quy, Lân Quy há mồm cắn về phía một cây Bích Nguyệt Liên.

Không qua bao lâu, Lân Quy đã ăn hết một cây Bích Nguyệt Liên, Vương Trường Sinh thu hồi Bích Nguyệt Liên khác.

Hắn thu hồi Lân Quy cùng thi thể mãng xà khổng lồ màu đen, cho Song Đồng Thử một miếng lớn thịt mãng xà, bảo nó tiếp tục dẫn đường, mộc yêu theo sát sau đó, Vương Trường Sinh đi ở phía sau cùng.

...

Mảng đồng cỏ màu xanh rộng lớn nào đó, Vương Thanh Linh đứng ở trên một đồi đất thấp, phía trước là đồng cỏ mênh mông vô bờ, phía sau là một mảng rừng rậm màu đỏ.

“Nơi này là đâu? Giống như không phải chỗ bản đồ ghi lại.”

Vương Thanh Linh lẩm bẩm, bản đồ Vương Trường Sinh cho nàng không có đồng cỏ trước mắt, xem ra, nàng truyền tống ở chỗ ngoài bản đồ.

Càn Nguyên Cảm Ứng Thuật không có phản ứng, cái này nói lên ba người bọn Vương Trường Sinh cách nàng đều ở ngoài mấy vạn dặm.

Cân nhắc đến nơi đây có yêu thú cấp bốn, Vương Thanh Linh không lựa chọn ngự không phi hành, sợ bị yêu thú cấp bốn nhằm vào.

Nàng thả ra một con ngựa nhỏ rối thú, nhảy lên.

Con ngựa nhỏ rối thú tung đôi chân, đi về phía rừng rậm màu đỏ, tốc độ cũng không nhanh.

Đúng lúc này, mặt đất truyền đến một tràng tiếng vang trầm đục, trong rừng rậm màu đỏ toát ra một mảng lớn khói bụi, tựa như có cái gì muốn xông ra.

Vương Thanh Linh vội vàng ngừng lại, mở rộng thần thức.

“Ngao!”

Theo một chuỗi tiếng sói tru đinh tai nhức óc vang lên, mấy trăm con sói khổng lồ màu đen cao hơn đầu người từ trong rừng rậm màu đỏ xông ra. Lang Vương xông pha dẫn đầu thân dài hai trượng, ngoài thân mọc đầy lông tơ màu đen, trong mắt chúng nó tràn đầy sợ hãi, tựa như gặp cái gì đáng sợ.

Một đàn muỗi màu máu to bằng nắm tay từ trong rừng rậm bay ra, lưng con muỗi màu máu có bốn cái cánh, một đôi vòi hút sắc bén lộ ra bên ngoài, phần đuôi còn có một cây gai nhọn màu máu bén nhọn, nhìn qua dị thường dữ tợn.

Mấy chục con muỗi màu máu đuổi kịp một con yêu sói màu đen, một màn kinh người xuất hiện, yêu sói màu đen phát ra một tiếng kêu rên, rất nhanh hóa thành một bộ thây khô, ngã xuống đất.

Yêu sói màu đen bị muỗi màu máu đuổi kịp, bị hút thành thây khô, từng con yêu sói màu đen ngã trên mặt đất.

Muỗi màu máu có nhiều tới hơn vạn con, rậm rạp tụ tập cùng một chỗ, giống như một đám mây máu thật lớn, làm người ta nhìn mà da đầu phát tê.

“Thị Huyết Văn! Thế mà lại là loại hung trùng này.”

Trong lòng Vương Thanh Linh thầm kêu không ổn, vội vàng thả ra Long Khâu, thu hồi con ngựa nhỏ rối thú, nhảy đến trên lưng Long Khâu.

Long Khâu phát ra một tiếng rống quái dị, ngoài thân sáng lên hào quang màu vàng, chui vào lòng đất biến mất.

Vương Thanh Linh độn địa đào tẩu không bao lâu, Lang Vương cũng bị Thị Huyết Văn đuổi kịp. Hàng trăm con Thị Huyết Văn bám vào trên thân Lang Vương, Lang Vương phát ra một tiếng gào thét, thân thể lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được hóa thành thây khô, bộ dạng khi chết đầy thảm thiết.

Sâu dưới lòng đất mấy trăm trượng, Vương Thanh Linh ngồi ở trên lưng Long Khâu, trên mặt lộ ra vẻ mặt nghĩ mà còn sợ.

Nếu không phải Thị Huyết Văn bị mấy trăm con yêu sói hấp dẫn, nàng muốn thoát thân cũng không dễ dàng.

“Phải nhanh một chút hội hợp cùng cửu thúc hoặc Trương tiền bối mới được, bằng không đụng phải yêu thú cấp bốn thì phiền toái.”

Vương Thanh Linh lẩm bẩm, ngoài thân Long Khâu nở rộ hào quang màu vàng, đẩy nhanh tốc độ.

...

Hẻm núi cỡ lớn ba mặt có núi vây quanh, trong hẻm núi thỉnh thoảng truyền đến một tràng tiếng nổ đinh tai nhức óc, mặt đất chớp lên không ngừng, giống như động đất.

Trong hẻm núi, Trương Vô Trần cùng Lâm Ngọc Tông đang vây công một con cóc màu đỏ to như ngọn núi nhỏ, ngoài thân con cóc màu đỏ trải rộng những u cục, nhìn qua rất xấu xí, trên đầu có một con mắt dựng thẳng màu vàng.

Ba thanh đoản đao lấp lánh ánh bạc bổ lên trên thân con cóc màu đỏ, truyền ra một tràng tiếng vang trầm đục.

Con cóc màu đỏ mở ra cái mồm như chậu máu, phun ra những quả cầu lửa màu đỏ to bằng căn phòng, đánh về phía Trương Vô Trần cùng Lâm Ngọc Tông.

Quả cầu lửa cỡ lớn vừa tới gần bọn họ mười trượng, cây tiêu ngọc màu xanh trên tay Lâm Ngọc Tông nhất thời sáng lên một mảng lớn hào quang, tiếng tiêu dồn dập chợt vang lên, một làn sóng âm xanh thẳm thổi quét ra, quả cầu lửa cỡ lớn va chạm với sóng âm màu xanh, nhất thời nổ tung, lửa văng khắp nơi.

Con cóc màu đỏ phun ra một cái lưỡi màu đỏ tươi, bổ về phía sóng âm màu xanh.

Ầm ầm ầm!

Sóng âm màu xanh nổ tung ra, bộc phát ra một làn sóng khí mạnh mẽ, thổi bay vô số đá vụn. Cái lưỡi màu đỏ vung vẩy, bổ về phía Trương Vô Trần cùng Lâm Ngọc Tông, thân hình hai người lui lại, còn chưa đứng vững, mụn trên lưng con cóc màu đỏ ùn ùn vỡ tan, một mảng lớn chất lỏng màu đỏ tanh hôi đến cực điểm bay ra, đánh về phía hai người bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận