Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2465: Yêu thú bậc năm Bát Dực Tuyết Hưu Thú (1)

“Ta muốn hạ cấm chế cho ngươi, ngươi tốt nhất đừng phản kháng, nếu không ta lập tức diệt ngươi.”

Giọng điệu Vương Trường Sinh lạnh lùng.

Dù sao cũng là quỷ vật Nguyên Anh hậu kỳ, hắn cũng không phải tu sĩ Thiên Lan tông, hạ cấm chế tương đối bảo hiểm.

Lục Thiên Tuyết tự nhiên không dám nói không, ngoan ngoãn để cho Vương Trường Sinh hạ cấm chế.

“Đi thôi! Dẫn chúng ta đi tìm Vạn Niên Huyền Ngọc.”

Vương Trường Sinh phân phó.

Lục Thiên Tuyết thành thật ở phía trước dẫn đường, ba người bọn Uông Như Yên theo sát sau đó.

Một lát sau, bọn họ đi vào một cái hang băng rộng khoảng một mẫu, hang băng một mực hướng tới lòng đất lan tràn, hộ thể linh quang ngoài thân bọn họ đều xuất hiện vụn băng màu trắng, bắt đầu kết băng.

Tường băng bên trái tản mát ra khí lạnh kinh người, khối băng là màu trắng như tuyết, lồi lõm không bằng phẳng.

“Vạn Niên Huyền Ngọc!”

Ánh mắt Hoàng Phú Quý nóng như lửa, cho dù là một khối Vạn Niên Huyền Ngọc to bằng trứng bồ câu, luyện vào trong pháp bảo thuộc tính băng cũng có thể tăng lên uy lực của pháp bảo.

Vương Trường Sinh tung một cú đấm lên trên vách băng, toàn bộ hang băng kịch liệt chớp lên, trên vách băng xuất hiện lượng lớn vết nứt.

Vương Trường Sinh sau khi tung hai cú đấm, vết nứt càng lúc càng lớn, một ít chất lỏng màu bạc nhạt chảy ra.

“Đây là Hàn Tủy!”

Uông Như Yên kinh ngạc nói, vội vàng lấy ra một cái bình ngọc màu trắng, thu đi chỗ Hàn Tủy này.

Bên trong Vạn Niên Huyền Ngọc sẽ sinh ra Hàn Tủy, bản thân Hàn Tủy cũng là một loại tài liệu luyện khí thuộc tính băng, nhưng diệu dụng lớn nhất của Hàn Tủy là suy yếu uy lực lôi kiếp, đề cao tỷ lệ linh thú tiến vào bậc bốn, đặc biệt linh trùng thân thể yếu kém.

Uông Như Yên đã thuần phục một con Sư Lân Thú, lúc tiến vào bậc bốn bị lôi kiếp bổ bị thương, mộc yêu, Song Đồng Thử, Thôn Kim Nghĩ Hậu đều tương tự, lúc tiến vào bậc bốn, chúng nó đều đã bị thương. Bản thân Thôn Kim Nghĩ Hậu đã đao thương bất nhập, nó chịu đòn tương đối tốt, Phệ Hồn Kim Thiền và Bích Nhãn Hàn Tằm thì khác.

Nếu là có Hàn Tủy, tỷ lệ chúng nó tiến vào bậc bốn rất cao.

Uông Như Yên thu nửa bình Hàn Tủy, đủ mười mấy con linh trùng trùng kích bậc bốn.

Vạn Niên Huyền Ngọc có nhiều hơn một ngàn khối, kích thước không đồng nhất, nếu là trình độ luyện khí đủ cao, luyện chế một món thông thiên linh bảo cũng không có vấn đề.

Vương Trường Sinh cho Hoàng Phú Quý một khối Vạn Niên Huyền Ngọc to bằng nắm tay, Hoàng Phú Quý kích động đến hỏng rồi, nước mắt cũng sắp chảy ra.

Đây chính là tài liệu luyện khí thuộc tính băng đứng đầu, cho dù là tu sĩ Hóa Thần cũng cực kỳ nhiệt tình, tu sĩ Nguyên Anh bình thường căn bản không lấy được.

“Vương tiền bối, ta nhớ ra rồi, lúc trước tránh né vượn tuyết, ta phát hiện một vực băng trong lòng đất, nơi đó nói không chừng có nhiều bảo vật hơn.”

Hoàng Phú Quý cung kính nói, hắn trái lại không phải cố ý giấu diếm, hắn chưa từng thăm dò vực băng, tự nhiên không dám nói có bảo vật.

Vương Trường Sinh gật gật đầu, nhìn về phía Lục Thiên Tuyết, hỏi: “Băng Phách Cấm Quang cách nơi này xa không?”

“Đi về phía tây hai ngàn dặm, nơi này rất nhiều cấm chế, đệ tử cũng không dám xông loạn.”

Lục Thiên Tuyết thật cẩn thận nói, nàng hy vọng có thể rời khỏi nơi này, quay về Thiên Lan tông tu luyện. Mặc kệ nói như thế nào, nàng hiến Vạn Niên Huyền Ngọc, coi như là lập công rồi nhỉ!

Nàng tuyệt đối không ngờ, ở trong mấy trăm năm, Thiên Lan tông đã xảy ra biến đổi to lớn, đám người Vương Trường Sinh căn bản không phải tu sĩ Thiên Lan tông.

“Rời khỏi nơi này trước, đi vực băng nơi đó nhìn xem.”

Vương Trường Sinh hơi trầm ngâm, tính quay về đường cũ. Tu sĩ Thiên Lan tông thăm dò Táng Ma Băng Nguyên cũng tổn thất thê thảm nặng nề, hắn cũng không muốn xúc động cấm chế mạnh mẽ hoặc là đụng tới yêu thú bậc năm.

...

Hai ngày sau, bốn người bọn họ xuất hiện ở trên cánh đồng tuyết rộng lớn, cách đó không xa có một vực sâu dài vô cùng.

Vương Trường Sinh thu lại Lục Thiên Tuyết, nếu là có thể quay về Đông Ly giới, hắn tính tặng Lục Thiên Tuyết cho Diệp Hải Đường sai khiến.

“Vương tiền bối, chính là nơi này, nơi này có chút hạn chế đối với thần thức, không biết bao nhiêu năm không có tu sĩ tới, nói không chừng có thiên tài địa bảo kiểu Băng Phách Thần Tinh.”

Hoàng Phú Quý chỉ vào vực sâu nói.

“Băng Phách Thần Tinh là thiên tài địa bảo cao cấp hơn Vạn Niên Huyền Ngọc, nghe nói có thể đóng băng vạn vật, nhưng chỉ nhìn thấy ở trên sách cổ, thế gian chưa chắc có loại thiên tài địa bảo này.”

Uông Như Yên nói ra lai lịch của Băng Phách Thần Tinh, nàng từng xem không ít điển tịch, điển tịch sớm nhất ghi lại Băng Phách Thần Tinh loại thiên tài địa bảo này cũng ở năm vạn năm trước, nàng cũng có chút hoài nghi loại tài liệu này chưa chắc tồn tại. Có một số thiên tài địa bảo tuyệt tích, hậu nhân chưa nhìn thấy, tự nhiên sẽ không tin tưởng có loại tài liệu này.

“Đi, đi xem chút đi! Hy vọng thật sự có loại tài liệu này.”

Vương Trường Sinh trầm giọng nói, Vương Hâm tung người bay vào bên trong vực băng, ở phía trước mở đường, ba người bọn Vương Trường Sinh theo sát sau đó.

Không qua bao lâu, bọn họ đã tới dưới đáy vực sâu.

Mặt đất cùng vách đá đều kết băng, không có một ngọn cỏ, cũng chưa nhìn thấy bóng dáng yêu thú.

Thần thức Vương Trường Sinh chịu hạn chế nhất định, có thể phóng ra ngoài trăm ngàn trượng, vượt qua khoảng cách này, cảm ứng của hắn liền tương đối mơ hồ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận