Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 5728: Hỗn độn thú biến dị (2)

Tu sĩ tiến vào Vân Tuyền động thiên tầm bảo, trên người đều có đồ vật cảm ứng vị trí, ở trong phạm vi nhất định có thể cảm ứng được vị trí của đồng bạn, thuận tiện hội hợp, cái này cũng cho hỗn độn thú cơ hội, dụ ra để giết tiên nhân.

“Vâng, Lộc tế ti.”

Hỗn độn thú năm màu khác trăm miệng một lời.

Hỗn độn thú cũng có văn minh của mình, đại bộ phận hỗn độn thú đều không thể nắm giữ lực lượng pháp tắc, hỗn độn thú Đại La Kim Tiên kỳ trở lên đều có thể nắm giữ lực lượng pháp tắc. Ngoài ra, hỗn độn thú biến dị cũng có thể nắm giữ lực lượng pháp tắc.

Mười mấy con hỗn độn thú năm màu, chỉ có một con hỗn độn thú năm màu biến dị.

Chúng nó cắn nuốt thi thể tiên nhân, thu thập vòng tay trữ vật cùng tiên khí trên thi thể, rời khỏi nơi này.

...

Mảng dãy núi màu đỏ liên miên chập trùng nào đó, trong không khí tràn ngập một mùi lưu huỳnh gay mũi.

Ở chỗ sâu trong dãy núi truyền đến một tràng tiếng nổ đinh tai nhức óc, một mảng ánh lửa màu đỏ thật lớn sáng lên trên bầu trời, cực kỳ bắt mắt.

Một con Khổng Tước toàn thân màu đỏ từ trong đó bay ra, nơi đi qua hư không vặn vẹo biến hình.

Nó còn chưa bay ra bao xa, một đợt thanh âm sóng triều ngập trời vang lên, một cơn sóng lớn ngập trời thổi quét đến, bổ về phía Khổng Tước màu đỏ. Một tiếng nổ vang lên, thân thể Khổng Tước màu đỏ nổ tung, hóa thành một mảng lớn ngọn lửa màu đỏ, ngọn lửa màu đỏ chậm rãi ngưng tụ lại với nhau, non nửa con Khổng Tước màu đỏ hiện ra.

Một tiếng đàn dồn dập vang lên, một làn sóng âm màu lam thổi quét đến, lướt qua thân thể nó, nó tán loạn lần nữa, hóa thành một mảng lớn ngọn lửa màu đỏ, một lần nữa chậm rãi ngưng tụ lại với nhau.

Một cái đỉnh khổng lồ lóe ra hào quang màu xanh hiện ra, buông xuống một mảng hào quang màu xanh, bao phủ ngọn lửa màu đỏ, thu vào bên trong cái đỉnh khổng lồ màu xanh.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên bay tới, bọn họ lộ vẻ mặt vui mừng.

Ngọn tiên diễm này thực lực không kém, sào huyệt giáp với sào huyệt của một con hỗn độn thú bốn màu Chân Tiên hậu kỳ, khó trách tên đệ tử Bách Luyện đảo kia không thể thành công.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên liên thủ, rất nhẹ nhàng đã tiêu diệt con hỗn độn thú bốn màu Chân Tiên hậu kỳ kia, tiên diễm lại càng không phải đối thủ của bọn họ.

Vương Trường Sinh vẫy tay một cái, cái đỉnh khổng lồ màu xanh nhanh chóng thu nhỏ lại, nhập vào ống tay áo hắn.

“Phu nhân luyện hóa ngọn tiên diễm này, xác xuất thành công chế phù càng cao hơn.”

Vương Trường Sinh cười nói.

Uông Như Yên gật gật đầu, đang muốn nói cái gì, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, mặt đất cũng khẽ chớp lên.

Vương Trường Sinh nhíu mày, thần thức mở rộng, hắn rõ ràng cảm ứng được, năm vị tu sĩ Chân Tiên bay tới nơi này, một người trong đó khí tức có chút suy yếu.

“Kỳ đạo hữu!”

Vương Trường Sinh kinh ngạc nói, một tu sĩ Chân Tiên trong đó khí tức rất quen thuộc.

Hắn thả ra Vương Thôn Thiên, Vương Thôn Thiên ngầm hiểu, lập tức thúc giục đôi mắt, nhìn về phía xa.

“Chủ nhân, Kỳ Hoành Phong bị tu sĩ Thiên Thần phái đuổi giết, hắn đã bị thương nặng.”

Vương Thôn Thiên mở miệng nói.

“Kỳ Hoành Phong! Đã gặp được, vậy ra tay cứu bọn họ đi! Kết cái thiện duyên cũng tốt.”

Vương Trường Sinh nói, Kỳ gia có ba vị Kim Tiên, thực lực mạnh mẽ, một lần này lại được chia ba tòa “Hoàng” thành, tương lai Vương gia có thể cần Kỳ gia hỗ trợ.

Một đám mây hình nấm màu vàng thật lớn phóng lên trời, sóng khí mạnh mẽ mang mấy chục ngọn núi san thành bình địa.

Một bóng người chật vật từ trong đám mây hình nấm màu vàng bay ra, đập thật mạnh trên mặt đất, truyền ra một tiếng trầm nặng, khói bụi cuồn cuộn.

Khói bụi còn chưa tan đi, một bàn tay che trời bọc vô số ngọn lửa màu vàng bỗng dưng hiện lên, bổ về phía bóng người đó.

Một cây tam xoa kích lóe lên hào quang màu xanh bay ra, chém vỡ nát bàn tay che trời, một mảng lớn ngọn lửa màu vàng bao phủ bóng người.

Một quầng sáng màu trắng thổi quét ra, lửa nhanh chóng tán loạn. Kỳ Hoành Phong đứng ở trong một cái hố khổng lồ, trên người mặc Hỗn Độn giáp trụ, có thể thấy rõ khuôn mặt hắn tái nhợt.

Chân phải của hắn không cánh mà bay, chỉ có thể đứng thẳng bằng một chân.

Một đạo hào quang vàng óng bay tới, không qua bao lâu, độn quang màu vàng dừng lại, hiện ra một con thuyền bay lóe ra hào quang vàng óng, bên trên có ba khẩu hạ phẩm Diệt Tiên Pháo, ba nam một nữ đứng ở bên trên, cầm đầu là một thanh niên áo vàng thân hình cao lớn, có tu vi Chân Tiên đại viên mãn, ba người còn lại đều là Chân Tiên hậu kỳ.

“Các ngươi thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt?”

Kỳ Hoành Phong mặt âm trầm nói.

“Nói đùa, chúng ta vốn là tử địch, chẳng lẽ ngươi cho rằng chúng ta sẽ tha cho ngươi? Muốn trách thì trách mạng ngươi không tốt, đụng tới chúng ta.” Một nam tử áo bào vàng dáng người béo lùn cười khẩy nói.

“Bớt nói nhảm với hắn, mau chóng giết hắn, chúng ta còn có chuyện quan trọng đấy!”

Thanh niên áo vàng thúc giục.

Ngón tay phải hắn hướng mặt đất nhẹ nhàng điểm một cái, một đạo hào quang vàng óng bắn ra, lao thẳng đến Kỳ Hoành Phong.

Ba tu sĩ Chân Tiên khác lần lượt lấy ra tiên khí, công kích Kỳ Hoành Phong.

Kỳ Hoành Phong phất tay áo, ba tấm gương nhỏ lóe lên hào quang màu trắng bay ra, lơ lửng ở trước người, bấm pháp quyết, đều đánh vào một đạo pháp quyết, ba tấm gương nhỏ lóe ra hào quang màu trắng nhất thời nở rộ ra hào quang màu trắng chói mắt, đều phun ra một đạo hào quang màu trắng, nghênh đón.

Bạn cần đăng nhập để bình luận