Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2966: Rời khỏi và nguyện vọng của Hoàng Phú Quý (2)

“Được rồi, hiện tại đừng nói nhiều nữa, lập tức rời khỏi nơi này. Thông báo với người trong tộc, truy nã hai người bọn họ. Phải tìm bằng được bọn họ, bảo vật của Huyền Phong thượng nhân tuyệt đối không thể lưu lạc trên tay người ngoài.”

Thanh Vũ trầm giọng nói.

“Sớm làm như vậy không phải tốt sao? Nếu ngươi sớm nghĩ như vậy, bọn họ căn bản chạy không thoát.”

Kim Thược cười khẩy nói.

“Nhiều lời vô ích, trước rời khỏi nơi này đã!”

Mị Diễm thúc giục.

Bọn họ đều lấy ra một mặt lệnh bài màu xanh nhạt, rót pháp lực vào. Ba đạo thanh quang chói mắt bay ra, bao phủ bóng người bọn họ.

Một lát sau, thanh quang tản đi, ba người họ biến mất không thấy.



Bên ngoài Huyền Phong động thiên, một hải vực xa lạ.

Hư không chợt tạo nên một trận gợn sóng, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên hiện ra.

Bọn họ hoá thành hai đạo độn quang bay vào đáy biển.

Vương Trường Sinh lấy ra sa ngư khôi lỗi thú, rồi chui vào cùng Uông Như Yên. Sa ngư khôi lỗi thú phát ra tiếng kêu quái dị, rồi rất nhanh chui xuống đáy biển.

Mấy ngày sau, ba chủng tộc gồm Kim điêu tộc, Lôi hạc tộc và Hoả đồn tộc liên thủ, treo giải ba ngàn vạn linh thạch, truy bắt hai gã Giao nhân tộc Hoá thần kỳ. Có bức hoạ của bọn họ, thần thông và bảo vật.

Điều tiếc nuối là, hả vực quá rộng lớn, Hải tộc có hơn trăm bộ lạc, đều có địa bàn của riêng mình. Lệnh truy nã hữu hiệu ở địa bàn của ba tộc, nhưng một khi rời khỏi địa bàn này thì khó nói.

Ba tộc chỉ nhằm vào Giao nhân tộc, bọn họ cũng không biết Vương Trường Sinh và Uông Như Yên trốn bên trong cơ thể của sa ngư khôi lỗi thú. Đáy biển có vô số yêu thú, đương nhiên không tìm thấy Vương Trường Sinh và Uông Như Yên.



Thiên Hải giới, Vẫn tiên đảo.

Phía Tây Bắc đảo nhỏ, tại một toà trang viên lụi bại, vách tường đã sụp xuống hơn phân nửa. Một thềm đá màu đen trải dài từ chân núi đến đỉnh núi.

Trung ương trang viên là một hồ nước màu đen lớn gần trăm mẫu. Ở giữa hồ có một thạch đình lục giác, thạch đình lục giác bị một lớp thuỷ mạc màu đen che kín.

Hoàng Phú Quý ngồi bên trong thạch đình, tóc tai bù xù, xem ra có chút chật vật.

Mi tâm hắn dán một tấm ngọc giản màu vàng. Sau một lát, hắn lấy tay cầm ngọc giản xuống, thần sắc hưng phấn.

“Ta trộm mộ mới có được công pháp tu tiên, cơ duyên xảo hợp trở thành người tu tiên. Đi qua không biết bao nhiêu động phủ của tu sĩ toạ hoá, nếm qua không ít khổ mới có thể đi đến hôm nay. Không nghĩ tới ta sẽ chết ở nơi này.”

Hoàng Phú Quý thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Hắn đã thử qua hết các biện pháp, vẫn không thể rời khỏi nơi này, cũng không có tu sĩ nào đến. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hắn sẽ toạ hoá ở đây.

Hoàng Phú Quý đã nghĩ thông suốt. Nếu không thể rời khỏi, vậy dùng ngọc giản ghi lại cuộc đời mình, lưu lại cho hậu nhân. Hy vọng người hữu duyên có thể có được y bát của hắn, lưu truyền đến đời sau.

Kinh nghiệm đấu pháp của Hoàng Phú Quý không phong phú. Nếu nói đến sở trường, thứ nhất là chạy trốn, hai là tầm bảo. Hắn biên soạn những hiểm địa và động phủ hắn từng đi qua thành một quyển “Hoàng Phú Quý bảo ký”, ghi lại tâm đắc mỗi lần thám hiểm.

“Cũng không biết tương lai có ai nhớ đến ta không. Hoặc là giống như tu sĩ này, biến mất bên trong dòng sông lịch sử. Cũng không biết người nào hữu duyên có thể có được truyền thừa của ta. Đáng tiếc bảo bối ta tích góp từng chút một.”

Vẻ mặt Hoàng Phú Quý tiếc hận. Hắn cảm thấy tiếc nuối lớn nhất chính là tài vật hắn tích góp nửa đời, cuối cùng lại phải lưu lại cho một người chưa từng quen biết.

Hắn dựa vào tầm bảo lập nghiệp, cũng bởi vì tầm bảo mà bị vây ở đây. Thành cũng vì tầm bảo, bại cũng do tầm bảo.



Năm tháng như thoi đưa, thời gian năm mươi năm rất nhanh trôi qua.

Huyền Dương giới, tổng đàn Trấn Hải cung.

Một phiến rừng trúc màu xanh rậm rạp, một toà trúc lâu đơn sơ. Trần Nguyệt Dĩnh ngồi trên một chiếc ghế gỗ, mày liễu nhíu chặt. Phương Minh đứng ở một bên, thần sắc cung kính.

“Đã mất tích hơn một trăm năm rồi, vẫn không có tin tức? Hồn đăng bản mạng của bọn họ vẫn chưa tắt chứ!”

Trần Nguyệt Dĩnh nhíu mày nói. Nàng tương đối coi trọng Vương Trường Sinh và Uông Như Yên. Cũng không phải vì thực lực của bọn họ, mà là vì bọn họ tồn tại mới có thể bảo tồn càng nhiều Thăng linh đài. Đây là trợ giúp củng cố lực lượng phi thăng phái.

Dựa theo lệ thường, tu sĩ cấp cao gia nhập Trấn Hải tông đều phải lưu lại hồn đăng bản mạng.

“Hồn đăng bản mạng của Vương sư điệt và Uông sư điệt vẫn chưa tắt. Nhưng bọn họ đã mất tích gần hai trăm năm, có khả năng rất lớn là bị dị tộc bắt đi. Loại tình huống này cũng không hiếm gặp.”

Phương Minh lộ vẻ khó xử. Sớm biết như vậy thì đã điều bọn họ đến đất liền, làm vật biểu tượng cũng tốt rồi.

Trần Nguyệt Dĩnh đang định nói điều gì, chợt một con hạt giấy màu xanh lớn khoảng một trượng bay vào, dừng trước mặt nàng.

Trần Nguyệt Dĩnh đánh vào một đạo pháp quyết, hạt giấy màu xanh bắt đầu nói tiếng người: “Trần sư tỷ, hiện tại ngươi có tiện không? Ta có chụt việc muốn tìm ngươi.”

“Dương sư đệ vào đây đi. Phương Minh, ngươi mời hắn vào đi!”

Trần Nguyệt Dĩnh dặn dò.

Phương Minh lên tiếng rồi xoay người đi ra.

Bên ngoài rừng lúc có một người nam thanh sam dáng người cao gầy, hai tau chắp sau lưng. Người nam có khí chất toa nhã, tóc như mực, kim trâm ngọc quan. Trong lúc giơ tay nhấc chân, có một loại hương vị tiên phong đạo cốt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận