Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3877: Hỗn chiến (1)

Thúc giục pháp tướng cần hao phí lượng lớn pháp lực, pháp lực càng dư thừa, thời gian pháp tướng tồn tại càng dài.

Sắc mặt Vương Thanh Sơn hơi tái nhợt, lấy ra một viên Kim Ngọc Hồi Nguyên Đan ăn vào, sắc mặt rất nhanh khôi phục hồng hào.

Năm người bọn Trương Tử Hào hoặc lấy ra đan dược dùng, hoặc dùng phù triện, khôi phục pháp lực.

Màn hào quang màu vàng phá vỡ, một căn phòng đá rộng rãi âm u xuất hiện ở trước mặt bọn họ, trung ương phòng đá có một thi hài hình người, bên trái có một giá hàng màu vàng, trên giá hàng bày mười mấy món bảo vật lóe ra linh quang, một màn hào quang màu vàng kim bao phủ toàn bộ giá hàng.

“Thông thiên linh bảo!”

Ánh mắt đám người Trương Tử Hào nóng bỏng, Vương Thanh Sơn nhíu mày.

“Không ổn, có mai phục!”

Vương Thanh Sơn đột nhiên quát to một tiếng, bấm kiếm quyết, Thanh Liên Kiếm hóa thành một cầu vồng màu xanh, chém về phía vách đá.

Tiếng ầm ầm ầm nổ vang, vách đá tan vỡ, lượng lớn đá vụn lăn xuống, ngoài ra, không có bất cứ gì khác thường.

“Vương đạo hữu, ngươi quá đa nghi rồi.”

Lôi Ngọc Đình nhíu mày nói, thần thức của hắn đã sớm tra xét, chưa phát hiện vấn đề gì.

Hài cốt hình người sống lại, đứng dậy, trong hốc mắt trào ra hai ngọn lửa màu xanh lục.

Đám người Vương Thanh Sơn biến sắc, vẻ mặt khẩn trương.

Liễu Mịch lặng lẽ đi đến phía sau Vương Thanh Sơn, trong mắt tràn đầy ánh sáng lạnh lẽo.

Một đạo ánh sáng xanh phóng lên, hóa thành một hư ảnh thanh kiếm khổng lồ màu xanh, kiếm khí đua tiếng, kiếm quang lóe ra.

Hư ảnh thanh kiếm khổng lồ nhẹ nhàng rung lên, một mảng kiếm khí màu xanh thổi quét ra, hướng thẳng đến Liễu Mịch.

Liễu Mịch phản ứng rất nhanh, thân hình nhoáng lên một cái, hóa thành một trận gió âm biến mất, kiếm khí đánh trên mặt đất, mặt đất chia năm xẻ bảy.

“Vương đạo hữu, ngươi đây là ý tứ gì? Muốn độc chiếm bảo vật?”

Ở ngoài trăm trượng hiện ra bóng người Liễu Mịch, vẻ mặt Liễu Mịch đầy tức giận.

Lời này vừa nói ra, người khác phân tán ra, ùn ùn gọi ra bảo vật, vẻ mặt đầy đề phòng, ngay cả Tằng Ngọc Sâm cũng không ngoại lệ.

Vương Thanh Sơn tu vi không cao, nhưng trình độ cô đọng pháp tướng của hắn vượt qua năm người bọn Trương Tử Hào, vốn đã thu hút ánh mắt người ta. Vương Thanh Sơn thúc giục pháp tướng công kích Liễu Mịch, lập tức trở thành bia ngắm chung.

“Độc chiếm bảo vật? Ta trái lại muốn hỏi các ngươi, cấu kết tà ma ngoại đạo, ý như thế nào?”

Vương Thanh Sơn cười lạnh nói, bấm kiếm quyết, hư ảnh thanh kiếm khổng lồ nở rộ linh quang, hơn vạn đạo kiếm khí màu xanh thổi quét ra, chém về phía bộ xương cùng bảo vật trên giá hàng.

Tiếng ầm ầm ầm nổ vang, bảo vật trên giá hàng bị kiếm khí màu xanh dày đặc chém vỡ nát.

Hoàn cảnh trước mắt thoáng mơ hồ, biến mất không thấy nữa, thay thế vào đó là một hang động trong lòng đất âm u, trên vách đá chợt hiện ra vô số trận văn, một quan tài màu vàng xuất hiện ở trước mặt các tu sĩ.

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, một mảng ánh lửa màu vàng chói mắt sáng lên.

Một tiếng nam tử kêu thảm thiết vang lên, ông lão áo bào vàng bay ngược ra ngoài, cánh tay trái không cánh mà bay, máu chảy như suối. Một nam tử trung niên ngũ quan kiên định đột nhiên xuất hiện, trong tay nắm một cây phi kiếm lóe ra ánh sáng vàng kim, trên thân kiếm bọc một ngọn lửa màu vàng.

Hầu như là cùng lúc đó, Vương Thanh Sơn bấm kiếm quyết, hư ảnh thanh kiếm khổng lồ vung nhẹ một cái, vô số kiếm khí màu xanh thổi quét ra, hướng về bốn phía bắn nhanh.

Một đạo ánh sáng màu máu bỗng dưng hiện lên, rõ ràng là một quỷ ảnh màu máu dữ tợn, trên đầu có một cái sừng màu máu, đôi mắt màu đỏ tươi, trên thân tản mát ra âm khí dao động kinh người, rõ ràng là quỷ vật Luyện Hư kỳ.

Lôi Ngọc Đình và Tằng Ngọc Sâm cũng phản ứng lại, ra tay công kích Trương Tử Hào cùng Liễu Mịch.

Ông lão áo bào vàng cũng thúc giục pháp tướng, một hư ảnh người khổng lồ màu vàng xuất hiện ở đỉnh đầu, một cái chuông khổng lồ màu vàng lơ lửng ở đỉnh đầu.

Quan tài màu vàng bay lên, hướng thẳng đến ông lão áo bào vàng.

Ông lão áo bào vàng bấm pháp quyết, cái chuông khổng lồ màu vàng nhẹ nhàng chớp lên.

“Keng!”

Một tiếng chuông nặng nề vang lên, cái chuông khổng lồ màu vàng phun ra một làn sóng âm màu vàng, hướng thẳng đến quan tài màu vàng.

“Ầm” một tiếng vang lớn, sóng âm màu vàng bị quan tài màu vàng húc cho vỡ nát.

Hư ảnh người khổng lồ vỗ hai tay, không gian chấn động vặn vẹo, hai bàn tay màu vàng bỗng dưng hiện lên, bổ về phía quan tài màu vàng.

Kết quả tương tự, hai bàn tay màu vàng bị quan tài màu vàng húc cho vỡ nát.

Hư ảnh người khổng lồ há mồm phun ra một quầng sáng màu vàng, bao phủ quan tài màu vàng, quan tài màu vàng ngừng lại.

Nắp quan tài bay lên, một ông lão mặc áo mãng bào màu vàng bay ra, đôi mắt lõm xuống, mười ngón tay đen sì, một đôi răng nanh lộ ra ngoài, trên người tản mát ra mùi thối rữa, hiển nhiên là luyện thi.

Hư ảnh người khổng lồ một lần nữa phun ra một quầng sáng màu vàng, rơi ở trên thân ông lão áo bào vàng.

Ông lão áo bào vàng bấm pháp quyết, cái chuông khổng lồ màu vàng tỏa sáng, bao phủ ông lão áo bào vàng, rơi trên mặt đất.

“Keng keng keng!”

Một đợt tiếng chuông vang dội cất lên, mặt đất chia năm xẻ bảy.

Tiếng “Phành phành” vang lên trầm đục, cái chuông khổng lồ màu vàng chớp lên, xuất hiện từng vết nứt.

Ông lão áo bào vàng cả kinh biến sắc, vội vàng lấy ra một ấn tỳ nhỏ màu vàng to bằng bàn tay, ngón tay điểm nhẹ một cái, ấn tỳ nhỏ màu vàng nhất thời nở rộ linh quang, hình thể tăng vọt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận