Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1732: Chật vật chạy trốn (2)

Vương Trường Sinh có trăm câu hỏi không thể giải. Nói thật, nếu bọn họ dốc sức đánh một trận, bọn họ chưa chắc sẽ bại dưới tay đối phương. Nhưng bọn họ lo lắng bại lộ thân phận, bị bó tay bó chân, cản bản không phải là đối thủ của đối phương. Chỉ có thể chạy trốn.

May mắn là, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên vẫn không sử dụng công pháp của mình. Nếu không đã bại lộ rồi. Đến lúc đó, toàn bộ Vương gia đều lâm vào đại nạn.

“Hai vị đạo hữu muốn chạy sao? Có phải hay không nên lưu lại một chút gì đó. Ví dụ như là đầu người. Bằng không chúng ta không tiện báo cáo kết quả với tông chủ! Nếu tông chủ biết…”

Phương Tư Tư còn chưa nói dứt lời, Trấn hải viên đã thi triển Trấn linh rống, đánh gãy thi pháp của nàng.

Nhân cơ hội nầy, phi chu màu đen quang mang đại thịnh, bay về hướng trời cao.

“Còn muốn chạy! Nhanh bằng lão phu sao?”

Lôi Nhất Minh cười lạnh một tiếng, tay áo bào run lên. Một tiểu thuyền màu bạc bắn ra, nháy mắt trướng đại. Quanh thân xuất hiện vô số hồ quang màu bạc.

Bọn họ thu hồi cự ưng màu vàng, nhảy lên phi chu màu bạc.

Tiếng lôi minh vang lớn, phi chu màu bạc hoá thành một đạo ánh sáng bạc, phá không mà đi. Ngay lập tức đã đi được nghìn trượng, tốc độ nhanh hơn Vương Trường Sinh vài phần.

“Không tốt, bọn họ đuổi tới rồi. Phi hành pháp bảo thuộc tính lôi!”

Sắc mặt Uông Như Yên trở nên rất khó coi. Dựa theo tốc độ của đối phương, đuổi kịp bọn họ chỉ là vấn đề thời gian.

Vương Trường Sinh bấm niệm pháp quyết, phi chu màu đen chợt trào ra vô số hắc vụ, che kín hai người bọn họ. Phi hành pháp bảo này là Tử Nguyệt tiên tử tự tay luyện chế, có thể kháng tra xét của thần thức.

Rống!

Trấn hải viên lại thi triển Trấn linh rống, đồng thời hai tay chà xát. Một viên lôi cầu màu lam bay ra, đánh về hướng hai người bọn họ.

Quanh thân Vương Trường Sinh trào ra một mảng lớn thuỷ khí màu lam, hoá thành một đạo màn hình màu lam, bảo vệ hắn và Uông Như Yên.

Uông Như Yên lấy ra một cây ngọc thước màu đỏ, thả ra một mảng lớn ánh sáng màu đò, che kín hai người bọn họ. Tin tưởng đối phương không thể tra xét ra bọn họ.

Quanh thân bọn họ lam quang đại thịnh, khí tức của Vương Trường Sinh đại trướng, khí tức của Uông Như Yên nhanh chóng uể oải.

Phi chu màu đen hào quang đại thinh, tốc độ độn tốc nhanh hơn gấp đôi.

Tuy nói tỷ lệ Cửu U tông thiết lập mai phục rất thấp, nhưng Vương Trường Sinh vẫn suy xét đến điểm này. Hắn lựa chọn tập kích tu sĩ Cửu U tông ở Kim Minh sơn mạch. Ngoại trừ lý dó hiệu quả và lợi ích của Kim Minh sơn mạch không quá lớn, còn có một phần vì địa hình nơi đây.

Lúc bọn họ chuẩn bị tập kích, cũng đã sớm suy xét đến lộ trình chạy trốn.

Trấn hải viên không ngừng thi triển Trấn linh rống và phòng thích Thuỷ cương thần lôi, quấy nhiễu Lôi Nhất Minh và Phương Tư Tư. Yêu lực của nó rất nhanh cạn kiệt, khí tức uể oải xuống. Vương Trường Sinh cho nó ăn vào năm giọt Linh nhũ ngàn năm, lúc này nó mới có thể tiếp tục yểm trợ.

Một lúc lâu sau, phía trước xuất hiện một con sông dài rộng năm mươi dặm, nước sông có màu đỏ thẫm.

Hoả Vân hà, sông lớn đệ nhất của tu tiên giới Bắc Cương, nơi này chỉ có một nhánh sông.

Trấn hải viên là linh thú thuộc tính thuỷ, tinh thông thuỷ độn thuật. Có rất ít yêu thú cùng giai có thể so được với nó.

“Không tốt, bọn họ muốn xuống dưới nước chạy trốn, ngăn bọn họ lại.”

Lôi Nhất Minh nghĩ tớ cái gì, sắc mặt đại biến.

Mắt đẹp của Phương Tư Tư hiện lên chút sát ý, tay ngọc vừa lật. Một tiểu chung màu bạc lớn bằng bàn tay xuất hiện trên tay nàng. Bên trên tiểu chung màu bạc có đồ án hình ánh trăng.

Ngân Nguỵet cung, phỏng chế phẩm bảo vật trấn tông của Cửu U tông. Bảo này từng bị hao tổn, còn chưa chữa trị. Nếu không nàng đã sớm lấy ra dùng.

Nàng mở miệng phun ra một ngụm tinh huyết, nhập vào bên trong Ngân Nguyệt chung. Ngân Nguyệt chung nhất thời nở rộ hào quang màu bạc chói mắt. Đánh vào đó một đạo pháp quyết, hình thể đột nhiên tăng vọt.

“Hai vị đạo hữu, người tới là khách, vẫn nên lưu lại đi!”

Phương Tư Tư chậm rãi nói, phù văn của Ngân Nguyệt chung đại trướng. Mượn dùng Ngân Nguyệt chung, bên trong phạm vi trăm dặm đều có thể nghe được thanh âm của nàng, vang vọng một mảng thiên địa.

Không ngoài dự đoán, tốc độ của Vương Trường Sinh và Uông Như Yên chậm lại, ánh mắt bọn họ hơi dại ra.

Rống!

Trấn hải viên lại thi triển Trấn linh rống. Lúc này, vẻ mặt nó trở nên mười phần mệt mỏi, liên tiếp thi triển Trấn linh rống, nó cũng đã cạn kiệt sức lực.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên nghe được thanh âm này, lần lượt khôi phục thanh tỉnh.

Hai tiếng xé gió “Vù vù” vang lên, năm đạo ô quang và hai đạo kim quang bắn nhanh đến, nháy mắt đến trước mặt bọn họ.

Vương Trường Sinh đang định lấy ra pháp bảo ngăn chặn, một tiếng hừ lạnh vang lên trong thức hải của hắn. Ngũ quan hắn xoay thành một đoàn, thức hải đau đớn như muốn xé rách.

Hắn vội vàng chéo hai tay chắn về phía trước, bảo vệ Uông Như Yên ở phía sau.

Năm đạo ô quang đánh lên trên hai tay Vương Trường Sinh, nhất thời bạo liệt mở ra. Một mảng lớn lôi quang màu đen bao phủ thân thể Vương Trường Sinh.

Linh thuật Sát lôi chỉ, uy lực cực lớn.

Một đạo bạch quang bắn ra, hoá thành một cự nhận màu trắng hơn mười trượng, chém về phía Phương Tư Tư.

Cự nhận màu trắng tản mát ra một cỗ hàn khí kinh người, bên ngoài lơ lửng nhè nhẹ hàn khí.

“Linh bảo! Mau tránh ra!”

Một tiếng kinh hô vang lên, nàng ta vội vàng lấy ra một viên bát màu vàng, phun ra một mảng kim quang, bảo vệ toàn thân bọn họ. Đồng thời cũng lùi về sau.

Bạn cần đăng nhập để bình luận