Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1717: Minh Nhân tương trợ

“Lúc này không vội, cần bàn bạc kỹ hơn mới được. Đúng rồi, Thanh Thuân, Minh Nhân thúc hiện ở nơi nào? Chúng ta muốn đi bái phỏng bọn họ.”

Vương Minh Nhân có giao hữu rộng khắp nơi, sẽ càng thuận tiện hơn.

Vương Thanh Thuân cũng không giấu diếm, bẩm báo chi tiết.

“Thanh Thuân, ngươi sắp xép chỗ ở cho chúng ta. Chúng ta cần ở Hoả Nha phường thị vài ngày. Phu nhân, chúng ta đi bái phỏng Minh Nhân thúc.”

Vương Trường Sinh dặn dò một câu, dẫn Uông Như Yên rời khỏi. Trước tiên tới chỗ ở của Vương Minh Nhân.

...

Một toà sân tĩnh lặng, Vương Minh Nhân, Tây Môn Phượng và Trần Tương Nhi đang ở bên trong một toà thạch đình màu xanh.

Thần sắc Trần Tương Nhi lạnh lùng, một bộ dáng cách người ngàn dặm.

Trước kia nàng không cần mặt mũi, năm lần bảy lượt muốn hoà hảo với Vương Minh Nhân, Vương Minh Nhân không đáp ứng. Hiện tại Vương Minh Nhân muốn hoà hảo với nàng, nàng cũng sẽ không đáp ứng.

Đoạn thời gian Vương Minh Nhân bị nhốt ở Tử Hoả uyên, hắn hồi tưởng lại từng hành vi của mình, cảm giác thật có lỗi Trần Tương Nhi.

“Tương Nhi, ta có lỗi với ngươi. Mặc kệ là như thế nào, ta thật xin lỗi ngươi. Hy vọng ngươi có thể cho ta cơ hội bù đắp.”

Vương Minh Nhân chân thành nói, hắn quả thật muốn bù đắp những sai lầm trước kia.

“Bù đắp? Ngươi bù đắp như thế nào? Ta cũng không biết đối nhân xử thế như ngươi. Ngươi hưu ta, ngươi có biết người khác nói ta thế nào không? Nói ta không tuân thủ nữ tắc, nói ta làm xằng làm bậy. Chẳng được mấy người nói nói lời xấu về ngươi. Hiện tại ngươi có hai vị Nguyên Anh tu sĩ làm chỗ dựa, ta liền hoà hảo với ngươi. Người khác sẽ nói ta thế nào? Ta không cần thể diện sao?”

Trần Tương Nhi cười lạnh nói, thanh danh Vương Minh Nhân tương đối tốt, thật đúng là không ít người nói xấu nàng. Trần Tương Nhi xử lý không ít đệ tử phạm sai, đệ tử phạm sai nàng bắt được, đều bị trừng phạt nghiêm khắc. Bọn họ không dám đối nghịch cùng Trần Tương Nhi, đành hắt nước bẩn lên nàng. Thậm chí còn có người nói nàng cùng gian phu tìm hoan, bị Vương Minh Nhân bắt được, Vương Minh Nhân mới hưu nàng.

Thanh danh của nàng vốn không tốt, đệ tử phạm sai không ngừng hắt nước bẩn lên nàng, không có mấy người thay nàng phản bác.

“Trần sư tỷ, phu quân là thật tâm. Ngươi xem ở việc hắn một mảnh thành tâm, đáp ứng đi! Về sau ngươi làm chính, ta làm thiếp, được không?”

Tây Môn Phượng biết Vương Minh Nhân muốn bù đắp cho Trần Tương Nhi. Cũng hiểu được mình thiếu nợ Trần Tương Nhi, cam nguyện làm thiếp.

“Thật tâm? Nếu các ngươi thật sự có thành ý, liền bảo chất tử của các ngươi đến tổng đà, trước mặt phần đông trưởng lão. Nói với bọn họ, là hắn thừa dịp chấp hành nhiệm vụ, thông đồng với ngươi cùng một chỗ. Không phải ta làm chuyện có lỗi với ngươi, trả lại trong sạch cho ta.”

Trần Tương Nhi cười khẩy nói, lưng nàng đeo bêu danh. Nàng từng phản bác, nhưng không có mấy người tin. Nàng chỉ có thể liều mạng làm việc để thôi miên bản thân.

Vương Minh Nhân nhướng mày, nói không nên lời. Nếu hắn thật sự làm như vậy, đừng nói là Vương Trường Sinh và Uông Như Yên không có quan hệ mấy với hắn, thanh danh Vương Minh Nhân cực khổ xây dựng cũng sẽ bị huỷ. Hắn tuyệt đối không thể đồng ý yêu cầu này.

Hắn vẫn luôn kiêu ngạo mình có thanh danh tốt, sao lại có thể tự tay huỷ đi nó được.

“Tương Nhi, yêu cầu này của ngươi quá hà khắc rồi. Ngươi đổi điều kiện khác được không? Ta thật sự có thành ý bù đắp cho ngươi.”

Vẻ mặt Trần Tương Nhi lộ vẻ khing thường, lên tiếng: “Thành ý? Không cần thiết! Một khi tổn hại lợi ích của ngươi, ngươi lập tức lùi bước, đây là thành ý của ngươi? Đừng cho là ta không biết ngươi đang đánh chủ ý gì. Lãnh sư thúc tiến vào Nguyên Anh kỳ, Thái Nhất ngũ kiệt lại thiếu một vị trí. Không phải ngươi muốn ta khuyên tổ phụ đề cử ngươi sao? Chờ ngươi thuận lợi tấn thăng Thái Nhất ngũ kiệt, lại một cước đá ta đi? Thành thân nhiều năm như vậy, ta còn không rõ cách làm người của ngươi sao? Ngươi hiện tại nói rất dễ nghe, nếu ta muốn tổn hại lợi ích của ngươi. Ngươi tuyệt đối sẽ không nể mặt lưu tình. Vương Minh Nhân, ta sẽ không cho ngươi cơ hội bù đắp. Ta muốn ngươi thiếu ta cả đời, ha ha.”

Nói xong lời này, tay áo Trần Tương Nhi run lên, xoay người rời khỏi.

Vương Minh Nhân chau mày, Tây Môn Phượng muốn gọi Trần Tương Nhi lại, nhưng bị Vương Minh Nhân ngăn cản.

“Quên đi, dưa hái xanh không ngọt. Hiện tại Thái Nhất ngũ kiệt thiếu một vị, ta hoà hảo với Trần Tương Nhi không phải vì vị trí này. Phu nhân, ngươi tin ta sao?”

“Cái này…”

Tây Môn Phượng lộ vẻ mặt do dự, nàng cũng tưởng Vương Minh Nhân muốn tấn thăng làm Thái Nhất ngũ kiệt, nên mới hoà hảo với Trần Tương Nhi. Đây cũng là phong cách hành sự trước giờ của Vương Minh Nhân.

“Ngay cả nàng cũng đều nghĩ như vậy, càng không cần phải nói đến nàng ta. Bỏ đi, mặc kệ nàng. Nếu có cơ hội, ta sẽ bù đắp cho nàng.”

Vương Minh Nhân thở dài nói. Hắn để lại ấn tượng cho người khác chính là lợi dụng xong vứt bỏ. Sau khi rời khỏi Tử hoả uyên, hắn thu liễm đi một ít.

Một trận tiếng bước chân rất nhỏ vang lên, một thanh niên áo lam thân hình cao lớn và một thiếu phụ váy lam dáng người thướt tha đi đến. Ngũ quan của bọn họ mơ hồ một chút, rồi biến thành bộ dáng Vương Trường Sinh và Uông Như Yên.

“Trường Sinh, Như Yên, sao các ngươi lại đến đây?”

Tây Môn Phượng vui vẻ ra mặt, tay áo bào run lên, đóng cửa phòng lại.

“Minh Nhân thúc, thẩm tử, chúng ta tới đây làm một ít việc. Thuận tiện ghé đến thăm các ngươi một chút.”

Vương Trường Sinh cười nói, Vương Minh Nhân đã tu luyện đến Kim Đan tầng chín, hắn có khả năng tiến vào Nguyên Anh kỳ.

“Làm một ít việc? Trường Sinh, các ngươi muốn điều tra hung thủ phải không!”

Vương Minh Nhân ý vị thâm trường nói. Hắn mơ hồ đoán được hung thủ là Cửu U tông, nhưng lại không có chứng cứ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận