Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2921: Luận bàn (2)

Biết địch biết ta mới có thể bách chiến bách thắng, Vương Mạnh Bân không dám cậy mạnh.

Nơi này không phải Đông Ly giới, không có lão tổ tông làm chỗ dựa cho hắn. Vương Mạnh Bân làm việc phải hết sức cẩn thận.

Thời điểm ở Đông Ly giới, có Vương Trường Sinh, Uông Như Yên, Vương Thanh Sơn, Vương Thanh Linh chắn ở phía trước, Vương Mạnh Bân chỉ việc làm tốt bổn phận của mình là được. Có thể tuỳ tiện cùng người khác luận bàn. Sau khi đến Thanh Hoàn giới, hắn chỉ có thể dựa vào chính mình, làm việc gì cũng cần cân nhắc cẩn thận.

Hoàn cảnh có thể đắp nặn tính cách của một người, cũng có thể thay đổi tính cách của một người.

Đặng Thiên Hâm nhướng mày, nếu cứ thối lui như vậy, mặt mũi của hắn biết để đâu.

Vương Mạnh Bân không muốn luận bàn, hắn cũng không dám cưỡng cầu. Nếu xé rách da mặt, chỉ sợ khó mà xong việc.

Nếu không phải lão tổ tông ở linh giới ngàn căn vạn dặn tuyệt đối không thể tiết lộ sự tồn tại của Thiên hư ngọc thư. Đặng Thiên Hâm đã sớm bắt tay với Hoá thần tu sĩ của Thanh Vân cung, cùng nhau giết thượng môn.

“Như vậy đi! Nếu Đặng đạo hữu xuất ra hai phần linh vật giúp đánh sâu vào Hoá thần kỳ, ta thật ra có thể luận bàn với ngươi mấy chiêu.”

Vương Mạnh Bân xoay chuyển ánh mắt, thay đổi thái độ.

Hắn nhìn ra được, nếu không luận bàn một chút, Đặng Thiên Hâm sẽ không cam tâm thối lui. Cho dù là thối lui lần này, về sau hắn cũng sẽ đến gây phiền toái. Còn không bằng cho hắn một chút màu sắc, trấn trụ Đặng Thiên Hâm.

Vương Mạnh Bân có Lôi bằng sí trong tay, cho dù không địch lại, hắn cũng có thể toàn thân trở ra.

“Hai phần linh vật đánh sâu vào Hoá thần kỳ? Ta chỉ có một viên Huyền thanh ngọc dương đan. Đan dược này xuất xứ từ Thanh Vân cung. Nếu Vương đạo hữu thắng lão phu, Huyền thanh ngọc dương đan chính là của ngươi. Ta sẽ không đến tìm đạo hữu gây phiền toái. Nếu lão phu thắng…”

Đặng Thiên Hâm nhíu hai mắt, nhìn về phía Vương Mạnh Bân.

“Nếu Đặng đạo hữu thắng, ta có thể trả Thiên hư ngọc thư lại cho ngươi. Nhưng ngươi cần đưa thêm cho ta một khoản tài nguyên tu tiên.”

Vương Mạnh Bân cò kè mặc cả. Vô luận thắng hay bại, hắn cũng sẽ không thiệt.

“Một lời đã định.”

Đặng Thiên Hâm thống khoái đáp ứng.

Bọn họ đi đến một chỗ không người. Đám người Chung Dương Minh cách nơi đây ngàn dặm.

Ngay từ phi bắt đầu đấu pháp, kim quang bên ngoài thân Đặng Thiên Hâm đại phóng, trên người truyền ra tiếng xương cốt lách cách va chạm. Thân hình hắn trướng lớn không chỉ gấp đôi.

Tay phải hắn vừa lật, kim quang chợt loé. Một cây búa màu vàng dài hơn một trượng xuất hiện trên tay hắn. Búa hình bán nguyệt, có linh khí kinh người, hiển nhiên là một món linh bảo.

Hắn cầm trong tay cây búa màu vàng, bổ về hư không phía Vương Mạnh Bân.

Hư không truyền đến tiếng xé gió chói tai, hoa lửa văng khắp nơi. Hơn trăm đạo phủ nhận kim sắc thổi quét ra, giống như một con sông dài màu vàng cắt ngang phía chân trời, ùa đến phía Vương Mạnh Bân.

Hai tay Vương Mạnh Bân chà sát vào nhau, toàn thân xuất hiện ra vô số hồ quang màu bạc. Trong một cái mơ hồ, chợt biến mất không thấy, là Lôi độn thuật.

Một trận tiếng nổ đùng thật lớn vang lên, mấy chục ngọn núi bị hơn trăm đạo phủ nhận kim sắc chém vỡ nát, khói bụi cuồn cuộn.

Tiếng nổ oành đùng đùng truyền đến từ trên trời cao, một đoàn lôi vân mấy chục dặm không hề có dấu hiệu xuất hiện trên trời cao. Lôi vân kịch liệt quay cuồng, thể tích không ngừng trướng đại che lấp một khu vực lớn. Sắc trời nhanh chóng tối xuống dưới.

Điện thiểm lôi minh, lôi xà không ngừng uốn lượn, làm cho người ta có một loại cảm giác áp bách mạnh mẽ.

Đám người Chung Dương Minh nhìn về lôi vân phía xa xa, âm thầm giật mình.

Tiếng nổ oành đùng đùng, mấy trăm tia chớp màu bạc thô to cắt ngang phía chân trời, bổ về phía Đặng Thiên Hâm.

Đặng Thiên Hâm không dám sơ ý, bấm niệm pháp quyết. Bên ngoài thân mạnh mẽ xuất hiện vô số phù văn màu vàng, xoay tròn chuyển động. Một đạo màn hình màu vàng dày đặc hiện lên quanh người hắn, bảo vệ toàn thân hắn.

Phủ nhận màu vàng trong tay hắn nhất thời linh quang đại trướng, bổ về hướng tia chớp màu bạc. Một mảng phủ nhận màu vàng thổi quét ra, nghênh đón.

Tiếng nổ oành đùng đùng vang lên, tia chớp màu bạc và phủ nhận màu vàng va chạm cùng nhau, đồng quy vu tận. Khí lưu cuồn cuộn, hư không vặn vẹo biến hình.

Hư không trên đỉnh đầu Đặng Thiên Hâm chợt dao động cùng nhau, một bàn tay màu tím to hơn trăm trượng chợt xuất hiện giữa không gian trống rỗng. Bàn tay to màu tím được vô số hồ quang màu tím bao bọc, mang theo khí thể huỷ thiên diệt địa.

Bàn tay to màu tím nghênh diện chụp xuống, còn chưa hạ xuống, tiếng sấm đinh tai nhức óc đã truyền đến bên tai Đặng Thiên Hâm. Màng tai hắn truyền đến một trận đau đớn khó có thể chịu được.

Hắn vội vàng Đơn hàng huỷ động búa màu vàng, bổ về phía bàn tay to màu tím.

Một tiếng nổ vang lên, bàn tay to màu tím bị chém thành hai nửa rồi vỡ tạc ra. Hoá thành một trận lôi quang màu tím lấp lánh, che kín bóng người Đặng Thiên Hâm.

Một đạo cầu vồng màu tím cắt ngang qua hư không. Nơi nào nó đi qua, hư không đều toát ra mùi cháy khét.

Cầu vồng màu tím nhập vào bên trong lôi quang, truyền ra tiếng kêu thảm thiết thống khổ.

Đám người Đặng Vân Ba nghe được thanh âm này, sắc mặt đại biến, muốn tiến lên trợ giúp. Thanh âm uy nghiêm của người nam chợt vang lên: “Các ngươi không để lời nói của ta vào mắt sao? Không được đến đây.”

Vừa dứt lời, bên trong lôi quang sáng lên một trận kim quang loá mắt. Lôi quang chợt hiện rồi diệt, lộ ra bóng người Đặng Thiên Hâm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận