Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2915: Yêu cầu (2)

Hắn đã đáp ứng Vương Trường Sinh, nếu Giang Thanh Phong chỉ nói mấy câu đã khiến hắn sửa chủ ý, vậy mặt mũi hắn biết vứt nơi nào?”

Đối với hắn, tu sĩ Nhân tộc trên đảo đều là nô bộc, muốn giết thì giết. Dám phản kháng thì giết.

Hô hấp của Giang Thanh Phong trở nên dồn dập hẳn lên, trong lòng bi thống đan xem. Phong Diêu lấy đạo lữ ra uy hiếp hắn. Hắn không sợ chết, nhưng hắn không muốn đạo lữ gặp chuyện không may.

“Cha, đừng nói nữa. Phong tiền bối nói đúng, có thể hầu hạ Giao tiền bối là phúc khí của nữ nhi. Về sau nữ nhi không thể bên cạnh người, người nhớ bảo trọng nhiều hơn.”

Giang Ngọc Lâm mở miệng nói, giọng điệu bình thản.

Sắc mặt Phong Diêu hoà hoãn lại, rồi nói: “Yên tâm đi! Xem ở việc ngươi chiếu cố linh dược có công, Giao đạo hữu đã đáp ứng ta, sẽ không lấy tính mạng ngươi. Nhưng ngươi phải cẩn thận hầu hạ, đừng làm chậm trễ Giao đạo hữu. Nếu không ta cũng không thể nào cứu ngươi.”

Nghe xong lời này, Giang Thanh Phong và Giang Ngọc Lâm thở phào nhẹ nhõm.

“Phong đạo hữu, ta có chút mệt mỏi, đi về nghỉ ngơi trước. Giang Thanh Phong, nhớ đưa huyết thực tới.”

Vương Trường Sinh hoá thành một đạo độn quang bay ra ngoài, Giang Ngọc Lâm vội vàng đuổi theo sau.

Giang Thanh Phong muốn nói lại thôi, thở dài một hơi, tim đau như bị đao cắt.

Thân làm che mẹ, tận mắt nhìn thấy nữ nhi của mình phải đi hầu hạ dị tộc, trong lòng hắn rất khó chịu.

“Phong tiền bối, phu nhân của ta còn sống không?”

Giang Thanh Phong ngiêm mặt hỏi.

“Đương nhiên còn sống, nếu ta giết nàng ta, chỉ sợ hai người các ngươi cũng đã chết rồi. Ta sẽ không dễ dàng giết các ngươi, các ngươi làm tốt việc cho ta, ta sẽ đảm bảo cả nhà các ngươi bình an. Đúng rồi, nói cho ngươi biết một việc, Ngũ Hành tông bị diệt rồi. Sẽ không có người tới cứu các ngươi, thành thật ở trên đảo làm việc đi!”

Giọng điệu Phong Diêu lãnh đạm. Hắn tách một nhà ba người Giang Thanh Phong ra giam giữ, để bọn họ làm vướng bận đối phương. Lúc này mới giao ra tài cán cho hắn sử dụng.

Ánh mắt Giang Thanh Phong ảm đạm xuống, cả người giống như mất hồn vậy. Ngũ Hành tông là hi vọng cuối cùng của hắn, hiện tại hi vọng này cũng đã mất đi.

“Được rồi, ngươi trở về đi! Chiếu cố cho tốt Thất tinh ngọc dương thảo.”

Phong Diêu dặn dò.

Giang Thanh Phong lên tiếng, xoay người rời khỏi.

Trở lại chỗ ở, Vương Trường Sinh đi vào một toà thạch đình màu xanh, ngồi bên trên ghế đá.

Giang Ngọc Lâm đứng ở một bên, thần sắc cung kính.

Vương Trường Sinh cẩn thận đánh giá Giang Ngọc Lâm, rồi ôn hoà nói: “Ngươi không cần khẩn trương, cha ngươi là tướng tài đắc lực của Phong đạo hữu, ta sẽ không hại ngươi. Nhưng chuyện này cũng phải xem ngươi có phối hợp với ta hay không, nếu không, ta cũng sẽ không khách khí với ngươi.”

Giang Ngọc Lâm cắn đôi môi đỏ mọng, hai má nóng lên, thanh âm yếu ớt nói: “Phải ở trong này sao?”

Tay phải nàng nắm đai lưng, hai giọt nước mắt chảy xuống gò má. Trong lòng làm tốt chuẩn bị bị lăng nhục.

“Ngươi hiểu nhầm ý tứ của ta rồi, ta không có hứng thú với ngươi. Ta chỉ có chút chuyện muốn hỏi ngươi, cần ngươi trả lời chi tiết.”

Giọng điệu Vương Trường Sinh nghiêm túc.

Giang Ngọc Lâm hơi sửng sốt, vội vàng cột chắc đai lưng, thật cẩn thận hỏi: “Tiền bối muốn hỏi điều gì? Vãn bối nhất định biết thì sẽ nói, nói cặn kẽ không sót thứ gì.”

“Sao các ngươi lại bị bắt đến đây? Nghĩ kĩ hẳn trả lời, Phong đạo hữu đã nói với ta một ít chuyện của các ngươi.”

Vương Trường Sinh ý vị thâm trường nói.

Giang Ngọc Lâm lộ vẻ mặt hồi ức, trầm ngâm một lát rồi nói: “Hơn một trăm năm trước, vãn bối theo cha mẹ rời tông môn chấp hành nhiệm vụ, nhưng đụng phải tập kích của dị tộc. Chúng ta thất thủ nên bị bắt, sau đó bị mang đến nơi này.”

“Mẹ ngươi ở cùng một chỗ với Phong đạo hữu?”

Vương Trường Sinh có chút kinh ngạc hỏi. Chiêu này của Phong Diêu thật độc ác. Một ít tu sĩ không sợ chết, nhưng vướng bận thân tộc và đạo lữ. Phong Diêu tách một nhà ba người Giang Thanh Phong ra, càng dễ dàng nắm bọn họ trong lòng bàn tay.

Giang Ngọc Lâm gật gật đầu, mắt đẹp ảm đạm không chút ánh sáng.

Sắc mặt Giang Ngọc Lâm có chút cổ quái. Cha mẹ nàng đều làm việc cho Phong Diêu, nàng đương nhiên không dám tiết lộ tình huống của Phong Diêu. Vạn nhất bị Phong Diêu biết, cha mẹ nàng nhất định sẽ gặp phiền toái.

Nếu không nói, chỉ sợ nàng sẽ không qua được cửa trước mắt.

“Ta biết băn khoăn của ngươi, nhưng ngươi có thể yên tâm. Ta sẽ không nói chuyện này ra ngoài, hơn nữa ra đã bày cấm chế, chuyện Phong đạo hữu muốn nghe đều không thể nghe được. Còn về cha mẹ của ngươi, nếu ta thật muốn hại bọn họ, thì không cần phiền toái như vậy.”

Vương Trường Sinh ý vị thâm trường nói. Hắn nhìn ra được Giang Ngọc Lâm có bất mãn với Phong Diêu. Chỉ là sợ dâm uy của Phong Diêu nên không dám nhiều lời.

Giang Ngọc Lâm luôn mãi suy nghĩ, phát hiện mình không có lựa chọn khác. Nếu không nói, hiện tại nàng liền gặp tai ương, cha mẹ cũng sẽ xui xẻo theo.

“Phong tiền bối không cho chúng ta tuỳ tiện chạy loạn, chỉ có thể hoạt động trong một khu vực riêng biệt. Tình huống ta biết được không nhiều lắ, Phong tiền bối có thần thông quảng đại, nghe nói diệt giết nhiều Hoá thần tu sĩ, độn tốc cực nhanh. Hắn cùng một vị gọi là Viên tiền bối có vẻ thân thiết, hình như Viên tiền bối xuất thân từ Thú nhân tộc. Tu vi cụ thể thì ta không rõ, ra cũng chỉ biết như vậy.”

Giang Ngọc Lâm cân nhắc nửa ngày, sau đó chậm rãi nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận