Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3930: Bất ngờ (2)

Tam Diễm Mãng bị chọc giận, hóa thành một đạo độn quang màu vàng đuổi theo, tốc độ rất nhanh.

Nó vừa đuổi theo ra mấy chục dặm, một tiếng nam tử quát to vang lên, chính là Trấn Thần Hống.

Tốc độ của Tam Diễm Mãng chậm lại, không gian nổi lên dao động, một cái vuốt rồng màu trắng bỗng dưng hiện lên, bổ về phía Tam Diễm Mãng, Tam Diễm Mãng nhanh chóng rơi về phía mặt đất.

Hơn ngàn luồng ánh sáng trắng phóng vút lên trời, vô số bông tuyết màu trắng từ trên cao bay xuống, nhiệt độ đột nhiên giảm, mặt đất trào ra lượng lớn sương mù màu trắng, bắt đầu kết băng.

Tam Diễm Mãng cảm giác hoàn cảnh biến đổi, xuất hiện ở trong một mảng trời băng đất tuyết, một trận gió lạnh gào thét thổi qua, bông tuyết màu trắng thoáng mơ hồ, hóa thành những cây cọc băng màu trắng, hướng thẳng đến Tam Diễm Mãng.

Ba cái đầu Tam Diễm Mãng phun ra lửa, đánh tan cọc băng màu trắng.

Ba người bọn Vương Anh Kiệt cũng hiện thân, trên tay bọn họ đều cầm một trận bàn lóe ra ánh sáng trắng, đánh vào mấy pháp quyết, trận bàn nhất thời bừng sáng.

“Nhanh đi khai thác Khôn Thổ Thạch, tận khả năng khai thác nhiều một chút.”

Vương Anh Kiệt thúc giục.

Vương Kiêu lên tiếng đáp ứng, nhẹ nhàng vỗ cánh trên lưng, hóa thành một trận cuồng phong biến mất.

Giữa sườn núi, một hang động trong lòng đất lớn mấy mẫu, ánh sáng vàng kim lóe lên, Vương Kiêu hiện ra.

Hắn tới trước một vách đá dốc đứng, tay phải hóa thành móng chim màu vàng, chộp về phía vách đá.

“Keng” một tiếng, đốm lửa văng khắp nơi.

Mạch khoáng bậc bảy cũng không dễ khai thác, nhưng Vương Kiêu có chuẩn bị mà đến.

Hắn lấy ra một cái cuốc ánh sáng vàng lóe lên không ngừng, bổ về phía vách đá.

Một tiếng vang trầm cất lên, cái cuốc màu vàng nhập vào trong vách đá, mặt ngoài vách đá xuất hiện một vết nứt to dài.

Cùng lúc đó, hắn thúc giục pháp tướng, công kích vách đá.

Hang núi kịch liệt chớp lên, truyền ra tiếng “keng keng” trầm đục, đốm lửa văng khắp nơi.

Bên ngoài hang núi, ba người bọn Vương Anh Kiệt khống chế trận pháp, công kích Tam Diễm Mãng.

Ngoài thân Tam Diễm Mãng tràn đầy vết máu, lượng lớn vảy rơi xuống.

Nếu là chính diện đối địch, ba người bọn Vương Anh Kiệt đều không phải đối thủ của nó, nhưng bị nhốt ở trong trận pháp, nó không làm gì được ba người Vương Anh Kiệt.

Thời gian trôi qua từng chút một, vết thương ngoài thân Tam Diễm Mãng càng lúc càng nhiều.

Pháp lực ba người Vương Anh Kiệt nhanh chóng trôi đi, bọn họ không dám có chút thả lỏng.

Đúng lúc này, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, vang vọng trời đất.

Trong lòng ba người Vương Anh Kiệt cả kinh, ùn ùn hướng về ngọn nguồn thanh âm nhìn lại, một mảng lôi quang màu bạc phát sáng ở bầu trời, cực kỳ bắt mắt.

Thần thức Vương Anh Kiệt cảm ứng được, một luồng khí tức mạnh mẽ từ lòng đất di động tới, tốc độ rất nhanh.

“Vương Kiêu, mau rút! Có yêu thú khác tới đây.”

Vương Anh Kiệt la lớn, giọng điệu dồn dập.

Đỉnh núi kịch liệt chớp lên, mặt đất theo đó chấn động.

Một trận cuồng phong thổi qua, hiện ra bóng người Vương Kiêu.

“Kiếm được một ít Khôn Thổ Thạch, bày trận không thành vấn đề.”

Vương Kiêu báo cáo chi tiết.

“Vậy là đủ rồi.”

Vương Anh Kiệt phất tay áo, một chiếc xe thú vuông vắn ánh sáng đỏ lưu chuyển không ngừng bay ra, bốn người bọn họ bay đến trên xe thú vuông vắn.

Vương Anh Kiệt bấm pháp quyết, xe thú vuông vắn nhất thời bộc phát ra ánh sáng đỏ chói mắt, hướng về bầu trời bay đi.

Non nửa khắc sau, màn hào quang màu trắng tan vỡ, Tam Diễm Mãng thoát vây. Trên mặt đất phồng lên một cái gò đất thật lớn, tốc độ rất nhanh.

Một con chim cú khổng lồ toàn thân màu đỏ theo sát sau đó, phát ra ngọn lửa công kích gò đất.

Xe thú vuông vắn tốc độ rất nhanh, bốn người Vương Anh Kiệt vẻ mặt khẩn trương.

Sau khi bay ra hơn mười vạn dặm, không gian nổi lên dao động, một cái móng chim màu đỏ bỗng dưng hiện lên, bổ về phía xe thú vuông vắn.

Một tiếng nổ ầm ầm ầm vang lên, xe thú vuông vắn rơi về phía mặt đất, bốn người bọn Vương Anh Kiệt từ trong xe thú vuông vắn bay ra, vẻ mặt bọn họ đầy đề phòng.

Một mảng ánh sáng đỏ chói mắt từ trên trời giáng xuống, lao thẳng đến bọn họ.

Bọn họ vừa thi triển phòng ngự cho bản thân, vừa tránh đi ánh sáng đỏ.

Một tiếng nam tử kêu thống khổ vang lên, hộ thể linh quang của Vương Tông Vân tan vỡ, cánh tay trái bị ánh sáng đỏ đánh trúng, máu chảy không ngừng.

Ánh sáng đỏ lóe lên, một cái móng chim màu đỏ bỗng dưng hiện lên, chụp vào đầu Vương Tông Vân, Vương Tông Vân vội vàng tránh đi, vẫn chậm một bước, cánh tay trái bị móng chim màu đỏ chộp trúng, máu chảy không ngừng.

Vương Tông Vân nhịn đau, triệu ra một cây trường đao màu xanh, chặt đứt cánh tay trái của mình.

Hai con cự điêu toàn thân màu đỏ từ nơi xa bay tới, một con bậc sáu thượng phẩm, một con bậc sáu trung phẩm.

Không gian nổi lên dao động, lại một cái móng chim màu đỏ bỗng dưng hiện lên, một lần nữa chụp vào thiên linh cái Vương Tông Vân.

Một đạo ánh sáng vàng kim bắn nhanh đến, chặn móng chim màu đỏ, Vương Tông Vân nhân cơ hội tránh được.

Vương Kiêu bay tới, khẩn trương hỏi: “Ngươi không sao chứ?”

Vương Tông Vân ăn vào một viên Thanh Tủy Đan, lắc đầu nói: “Không sao, đa tạ.”

Nếu không phải Vương Kiêu ra tay giúp, hắn đã mất mạng.

“Không ổn, Liệt Hỏa Điêu!”

Vương Anh Kiệt nhíu mày. Man Hoang Chi Địa không thiếu yêu cầm cấp cao, thật sự là cửa trước ngăn sói cửa sau gặp hổ.

“Ta đến ngăn cản bọn nó! Các ngươi rút trước!”

Vương Thanh Bạch chủ động xung phong, bấm pháp quyết, một tiếng rồng gầm vang vọng trời đất cất lên, một hư ảnh ngũ trảo chân long màu trắng xuất hiện ở bầu trời, tản mát ra khí tức ngạo nghễ bát hoang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận