Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1582: Cường thế diệt sát (1)

Đây thật sự là tin tức động trời! Nếu có thể có được truyền thừa của Ngũ Long cung, tuyệt đối là một đại công.

“Truyền thừa Ngũ Long cung nằm ngay tại Ngũ Long bí cảnh, các vị đạo hữu đều cảm thấy hứng thú đi! Ta đề nghị chúng ta cùng nhau hợp tác lấy bảo, ý các vị thế nào?”

Tôn Dong Dong cười khanh khách, đưa mắt nhìn về phía thanh niên áo đen và Âu Dương Minh Nguyệt.

Âu Dương Minh Nguyệt là đệ tử kiếm đường Âu Dương gia, tinh thông kiếm thuật, hơn nữa lại có bộ Khôi lỗi thú, thực lực hơn người. Tán Tu Minh nhìn thì ít người, nhưng thực lực không nhỏ. Đi đầu là thanh niên áo đen gọi là Hồ Bưu, hắn là thể tu.

Ai cũng không biết truyền thừa Ngũ Long cung rút cuộc là cái gì. Lựa chọn tốt nhất là hợp tác tìm bảo. Cho dù muốn đánh đến ngươi chết ta sống, cũng phải tìm được bảo vật rồi nói sau. Trước đó, đoàn kết hợp tác mới có khả năng sinh tồn cao.

“Chúng ta không có ý kiến. Có điều chúng ta phải nói trước, nếu các ngươi lại ra vẻ, vậy chỉ có thể tử chiến.”

Năm người Vương Hiển Phân truyền âm trao đổi, cũng đáp ứng đề nghị này, nhắc nhở một câu.

Tôn Dong Dong và Hồ Bưu lên tiếng đáp ứng. Trước khi nhìn thấy được truyền thừa của Ngũ Long cung, liên minh này vẫn có thể thiết lập.

Sau khi thống nhất ý kiến, mười ba người Vương Quý Dục chia làm ba đội ngũ, song song tiến vào. Ai cũng không dám để cho người khác đi phía sau mình, sợ rơi vào tập kích.

Không qua bao lâu, mười ba người bọn họ biến mất ở bên trong rừng rậm.

...

Một phiến rừng rậm màu đen, Lục Kiều Kiều và Lưu Vô Nhai chậm rãi đi về phía trước, sắc mặt hai người đầy vẻ đề phòng.

Sau khi đại chiến kết thức, số lượng yêu thú giảm mạnh. Đoàn đội liệp sát yêu thú cũng theo đó mà giảm bớt, vì tiền đồ và sinh kế, bọn họ gia nhập Tán Tu Minh.

Nội bộ Tán Tu Minh phe phái trùng trùng, bọn họ vì tiền đồ, đầu nhập dưới trướng Thanh Nguyệt tán nhân. Sư phụ của Thanh Nguyệt tán nhân là Nguyên Anh tu sĩ.

Tán Tu Minh phái người tiến vào bí cảnh tầm bảo, các phe phái khác vì muốn phái thêm vài người mà tranh luận đến mặt đỏ tai hồng. Cuối cùng ba vị Nguyên Anh tu sĩ đứng ra, lấy biện pháp luận bàn lựa chọn ra mười hai Trúc cơ tu sĩ. Lục Kiều Kiều là kiếm tu, Lưu Vô Nhai là đạo tu. Dưới điều kiện không được dùng phù bảo, pháo bảo sơ hình, phù triện bậc ba, bọn họ thuận lợi trúng cử.

Bọn họ tiến vào bí cảnh mấy ngày, ngắt được không ít linh dược. Đáng tiếc là đa số đều là linh dược ba bốn trăm năm. Trước mắt còn chưa có được linh dược năm trăm năm trở lên.

Đột nhiên, từ phía trước truyền đến tiếng gầm rú thật lớn.

“Có người đang đấu pháp ở phía trước! Qua đó nhìn xem.”

Lưu Vô Nhai và Lục Kiều Kiều thu liễm khí tức, thật cẩn thận đi đến nơi phát ra tiếng gầm rú.

Gần nửa khắc đồng hồ sau, bọn họ dừng bước chân, tránh ở phía sau một lùm cây. Hơn một nghìn trượng phía trước, một đội tu sĩ đang triền đấu. Trên mặt đất phân tán ba cổ thi thể, một cổ thi thể trên quần áo có thêu một đoá hoa sen màu xanh.

Mười con Khôi lỗi thú bậc hai vây quanh đoàn bảy Trúc cơ tu sĩ. Ở đối diện bọn họ, bốn người Vương Hữu Vi đứng tụm vào nhau, trên người được bao bọc bởi một lớp màn màu vàng. Ánh mắt bọn họ trầm ngâm, vẻ mặt đằng đằng sát khí.

Bảy Trúc cơ tu sĩ được một lớp màn thổ hoàng sắc che kín. Sắc mặt mỗi người đều mười phần khó coi, đừng xem nhân số bọn họ chiếm ưu thế. Bọn họ vốn không phải là đối thủ.

Phía xa xa, Lục Kiều Kiều và Lưu Vô Nhai nhíu mày.

“Lại có thể là hắn!”

Bọn họ nhận ra Vương Hữu Vi, lần trước Vương Hữu Vi ra giá gấp dôi mua đi tài liệu luyện khí của bọn họ. Bởi vì Vương Hữu Vi là hậu nhân của Thanh Liên tiên lữ. Hai người có ấn tượng khắc sâu đối với Vương Hữu Vi.

Bảy Trúc cơ tu sĩ, trong đó có hai gã Tán Tu Minh, năm tên Kim Đao môn. Ở cách đó không xa có một hồ nước, mấy đoá hoa sen trong suốt màu lam nhạt phiêu phù ở trên mặt nước. Hoa sen màu lam xuất hiện một lớp thuỷ khí nhè nhẹ, có chút bất phàm.

Hai con cá sấu màu đen có hình thể thật lớn ngã ở bên trong hồ, đầu đã bị chém xuống.

“Huyền Thuỷ liên, xem ra có vẻ đã được gần ngàn năm. Khó trách bọn họ sẽ đánh nhau tranh giành.”

Lưu Vô Nhai hiểu ra. Hắn thuộc sở hữu của Tán Tu Minh, nhưng hắn cũng không muốn nhảy vào bãi nước đục này.

Nói đến cùng, bọn họ nửa đường mới gia nhập Tán Tu Minh, cũng không có bao nhiêu lòng trung thành. Linh dược dù có tốt, cũng cần phải còn mệnh mới dùng được.

Lưu Vô Nhai đưa mắt nhìn Lục Kiều Kiều, hai người gật đầu với nhau, thối lui về phía sau. Đúng lúc này, Vương Hữu Vi chợt hét lớn một tiếng: “Ai lén lút tránh ở đó? Lăn ra đây cho ta.” Hắn chợt lấy ra một đoá hoa sen màu xanh trông rất sống động. Hoa sen màu xanh nở rộ mở ra, có thể nhìn rõ hình dạng hạt sen, linh quang lập loè. Hiển nhiên là một món pháp khí.

Thanh quang đại phóng, hoa sen màu xanh xoay tròn chuyển động, vô số phi châm. Công kích thẳng đến vị trí của Lưu Vô Nhai và Lục Kiều Kiều.

Tốc độ của phi châm màu xanh cực nhanh, ngay lập tức đã đến trước mặt bọn họ.

Lưu Vô Nhai không dám sơ ý, tay phải bổ về hướng hư không. Bắn ra một đạo đao khí màu đỏ lớn hơn mười trượng.

Oành đùng đùng!

Đao khí màu đỏ bị vô số phi châm màu xanh xuyên thủng, bắn ra một mảng lớn kiếm khí màu lam. Đánh úp lại phi châm màu xanh.

“Lưu đạo hữu, là các ngươi. Mau trợ giúp chúng ta một tay, giết bọn họ. Sau khi trở về, ta nhất định sẽ nói tốt về các ngươi trước mặt sư phụ. Nếu các ngươi lập hạ công lao đủ lớn, sư phụ thưởng cho các ngươi Kết đan linh vật cũng có khả năng.”

Một gã đạo sĩ áo bào tím mặt chữ quốc híp mi cười, cao giọng nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận