Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2240: Mộ Dung gia bị diệt (2)

Tư Đồ Mị bên này là một người Nguyên Anh hậu kỳ cùng ba người Nguyên Anh trung kỳ, mà Mộ Dung gia chỉ có hai vị Nguyên Anh trung kỳ, ba người khác đều là Nguyên Anh sơ kỳ.

“Các ngươi to gan, dám xâm nhập nơi trú đóng của Mộ Dung vương tộc chúng ta, muốn chết.”

Mộ Dung Bác đầu tiên là sửng sốt, rất nhanh phản ứng lại, phất tay áo bào, hào quang màu xanh chói mắt bắn ra, hướng thẳng đến bốn người bọn Tư Đồ Mị.

Ngoài thân Tư Đồ Mị nở rộ ánh sáng bạc, chắp tay vào, lại tách ra, một lưỡi đao ánh sáng màu bạc hình bán nguyệt bỗng dưng hiện lên, Ngân Nguyệt Trảm Linh Nhận.

Ánh sáng bạc lóe lên, Ngân Nguyệt Trảm Linh Nhận bắn ra, chém hào quang màu xanh thành hai nửa, hướng thẳng đến Mộ Dung Bác.

Mộ Dung Bác vội vàng lấy ra một tấm khiên hào quang màu xanh lấp lánh, nháy mắt phóng to, bảo vệ toàn thân, đồng thời ngoài thân hiện ra những phù văn màu xanh, hóa thành một bộ giáp màu xanh dày đặc, bao lấy toàn thân.

Một tiếng trầm nặng vang lên, Ngân Nguyệt Trảm Linh Nhận đánh lên trên tấm khiên màu xanh, mặt ngoài tấm khiên màu xanh có thêm mấy vết nứt nhỏ bé.

“Ầm ầm ầm!”

Bầu trời truyền đến một chuỗi tiếng nổ đinh tai nhức óc, một đám mây sấm sét năm màu thật lớn chợt xuất hiện ở bầu trời, chớp lóe sấm rền, có thể nhìn thấy những con rắn sét phần thân thô to di chuyển không ngừng.

Sau một tiếng sét thật lớn vang lên, mấy chục tia chớp thô to từ trên trời giáng xuống, bổ về phía Mộ Dung Bác, tia chớp đủ mọi màu sắc, giống như pháo hoa.

“Giết, không tha một ai, để kết anh đại điển của Mộ Dung vương tộc biến đại điển khóc mộ.”

Một nam tử lạnh lùng nói, trong tay hắn nắm một cây cờ phướn linh khí bức người, trên mặt lá cờ phướn tràn ngập hồ quang năm loại màu sắc, tản mát ra khí tức cuồng bạo.

Cách kết anh đại điển của Mộ Dung vương tộc còn có mấy tháng, bọn họ cố ý ở lúc này giết vào Mộ Dung gia, chính là hy vọng tận diệt. Thời điểm tổ chức kết anh đại điển, khẳng định có không ít cao thủ tham gia, như vậy tiêu diệt Mộ Dung vương tộc càng thêm phiền toái.

Một tu sĩ Nguyên Anh lưng có chút còng lấy ra một cây cờ phướn hào quang xanh lá lấp lánh, đánh vào một pháp quyết, cờ phướn đón gió phóng to, phát ra một tràng tiếng quỷ khóc thê lương, gió âm nổi từng cơn, bầu trời vốn sáng sủa chợt dày đặc mây đen, cuồng phong vần vũ.

Dư âm đấu pháp kinh động tu sĩ Mộ Dung gia, bọn họ ùn ùn từ chỗ ở lao ra, muốn trợ giúp Mộ Dung Bác.

Bề mặt lá cờ phướn màu xanh lục nhất thời phóng to, năm cái bóng quỷ ngoại hình khác nhau bay ra, đánh về phía con cháu Mộ Dung gia chạy đến trợ giúp.

Quỷ ảnh xuyên thủng thân thể một con cháu Mộ Dung gia, gã con cháu Mộ Dung gia nhất thời ngã xuống, thân thể hóa thành một khối thây khô.

Bốn người bọn Tư Đồ Mị, cộng thêm năm quỷ vật Nguyên Anh kỳ, tiêu diệt Mộ Dung gia là dư dả.

Gian mật thất nào đó, Mộ Dung Ngọc Dao ngồi xếp bằng ở trên một cái bồ đoàn màu xanh, hai mắt khép hờ.

Nàng kết anh đã hơn hai năm, gia tộc chuẩn bị tổ chức kết anh đại điển cho nàng, Mộ Dung Ngọc Dao cũng không bài xích.

Đúng lúc này, nàng tựa như cảm ứng được cái gì, chợt mở mắt, lấy ra một tấm pháp bàn màu xanh nhạt, đánh vào một pháp quyết, một giọng nam tử dồn dập chợt vang lên: “Cô cô, việc lớn không ổn rồi, Tư Đồ Mị dẫn người giết vào rồi. Bốn tu sĩ Nguyên Anh, còn có năm con quỷ vật Nguyên Anh kỳ.”

“Cái gì? Tư Đồ Mị? Hộ tộc đại trận sao không có phản ứng? Sao để kẻ địch giết vào rồi cũng chưa có phản ứng?”

Mộ Dung Ngọc Dao mặt mày biến sắc, nghi hoặc nói.

“Không rõ ràng! Cô cô, mau ra đây trợ giúp, bằng không chúng ta... A!”

Pháp bàn màu xanh truyền đến một tràng tiếng khóc của người già trẻ con, xen lẫn một chuỗi tiếng nổ thật lớn.

Mộ Dung Ngọc Dao không dám chậm trễ, lập tức lao ra khỏi mật thất.

Nàng vừa lao ra khỏi mật thất, nhìn thấy nơi xa có một màn sét năm màu, tu sĩ Mộ Dung gia tới gần liền bị lôi quang năm màu đánh thành cặn, năm quỷ ảnh dữ tợn chạy loạn khắp nơi, từng con cháu Mộ Dung gia ngã xuống.

Toàn bộ Mộ Dung gia tộc giống như địa ngục nhân gian, một bóng người có chút chật vật từ trong lôi quang năm màu bay ra, chính là mục tiêu.

Toàn thân hắn chồng chất vết thương, máu chảy không ngừng, khí tức uể oải, vai trái cháy đen một mảng.

“Ngọc Dao, đi mau, Tư Đồ Mị muốn tiêu diệt Mộ Dung gia chúng ta.”

Mộ Dung Bác la lớn, vẻ mặt đau thương.

“Đi, hỏi Tư Đồ Mị ta có đáp ứng hay không. Ta nói rồi, để cho kết anh đại điển biến đại điển khóc mộ.”

Giọng nói lạnh lùng của Tư Đồ Mị chợt vang lên.

Vừa dứt lời, năm quỷ ảnh dữ tợn lao về phía Mộ Dung Bác.

Thân thể Mộ Dung Bác kịch liệt bành trướng lên, Mộ Dung Ngọc Dao tựa như nghĩ tới cái gì, kinh hô: “Đừng...”

Ầm ầm ầm!

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, Mộ Dung Bác tự bạo, hào quang màu xanh chói mắt bao phủ khu vực phạm vi mười mấy dặm.

Mộ Dung Ngọc Dao vẻ mặt đau thương, nàng cắn chặt bờ môi đỏ mọng, hóa thành một đạo độn quang xé gió chạy đi.

Nàng còn chưa chạy bao xa, một lưỡi đao ánh sáng hình bán nguyệt bắn nhanh đến.

Đúng lúc này, một lốc xoáy màu xanh cao hơn trăm trượng thổi quét tới, chặn lưỡi đao ánh sáng màu bạc.

Ầm ầm ầm!

Tiếng nổ thật lớn vang lên, lốc xoáy màu xanh và lưỡi đao ánh sáng màu bạc đồng quy vu tận, bộc phát ra một làn sóng khí mạnh mẽ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận