Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1929: Tiên Thiên Huyết Ngọc

“Hừ, an nguy Nam Hải tu tiên giới có quan hệ gì với ta? Thiên hạ to lớn, nơi nào không có chỗ ta dung thân, ngươi tin hay không là tùy.”

Trương Vô Trần vẻ mặt khinh thường, chỉ cần có thể báo thù, Nam Hải bị đánh thành phế tích cũng không sao, nàng làm việc chỉ để ý kết quả, quá trình không quan trọng.

Chu Tư Hồng nhíu mày, tựa như không quá tin tưởng lời của Trương Vô Trần.

“Có người tới đây, ngươi còn không đi thì không có cơ hội.”

Trương Vô Trần nói xong lời này, hóa thành nhiều đốm sáng màu trắng biến mất.

Chu Tư Hồng hít sâu một hơi, ngoài thân nở rộ ánh sáng màu máu, hóa thành một dải cầu vồng màu máu xé gió chạy đi, không qua bao lâu đã biến mất ở chân trời.

Mấy ngày sau, tin tức Chu Tư Hồng ở Hồng Nguyệt hải vực không có chân tự chạy, mấy hải vực phụ cận đều điều động lượng lớn cao thủ, truy bắt Chu Tư Hồng.

...

Ngũ Long hải vực, Thanh Liên đảo.

Thanh Liên phong, Vương Trường Sinh và Tử Nguyệt tiên tử ngồi đối lập, một quả cầu nước màu lam to bằng vại nước lơ lửng ở giữa không trung.

Ở bên người bọn họ, không ít tài liệu luyện khí phân tán.

Vẻ mặt Vương Trường Sinh có chút hưng phấn, hắn bắt pháp quyết, đánh mười mấy pháp quyết vào bên trong quả cầu nước màu lam.

Hơi nước màu lam nở rộ ra ánh sáng màu lam chói mắt, không qua bao lâu, ánh sáng màu lam tan đi, lộ ra mười hai hạt châu màu lam to bằng quả trứng gà, mỗi một hạt châu màu lam đều tản mát ra thủy linh khí tinh thuần dao động, kích thước nhất trí.

“Rốt cuộc thành công rồi, Vương sư huynh, có mười hai viên Định Hải Châu, thực lực của ngươi khẳng định nâng cao không ít.”

Tử Nguyệt tiên tử thở dài một hơi, cười chúc mừng.

Vương Trường Sinh bắt pháp quyết, mười hai viên Định Hải Châu hóa thành mười hai luồng ánh sáng màu lam bay về phía hắn, trong cơ thể hắn truyền đến một chuỗi tiếng xương khớp vang rôm rốp, thân hình cất cao không chỉ một vòng, hai tay đều cầm sáu viên Định Hải Châu.

Tử Nguyệt tiên tử phất tay áo bào, một luồng ánh sáng vàng bay ra, hóa thành một con rối thú hình người toàn thân ánh vàng rực rỡ.

Thân hình nó chợt mơ hồ, chợt xuất hiện ở trước mặt Vương Trường Sinh, hai nắm tay mang theo một chuỗi tiếng xé gió, đánh về phía Vương Trường Sinh.

Vương Trường Sinh không chút dao động, hai cánh tay hành động, nghênh đón.

“Phành phành!”

Hai tiếng trầm đục vang lên, con rối thú hình người giống như diều đứt dây, bay ngược đi.

“Không sai, chỉ dựa vào một đòn này, chỉ sợ cũng không có bao nhiêu vị tu sĩ Nguyên Anh chống đỡ được.”

Vương Trường Sinh nở nụ cười, thu hồi mười hai viên Định Hải Châu.

Thể tu muốn phát huy ra chiến lực lớn nhất, tự nhiên là áp sát đối địch, nhưng kẻ địch sẽ canh phòng nghiêm ngặt thể tu, trừ phi có thần thông hoặc bí thuật kỳ dị, nếu không rất khó áp sát. Vương Trường Sinh mỗi lần đều là sử dụng thủy độn thuật áp sát, hắn mỗi lần áp sát đều có phiêu lưu nhất định.

Một khi bị hắn áp sát, hiếm ai đỡ được mấy cú đấm của hắn.

“Thân thể Vương sư huynh đã bằng với yêu thú cùng cấp, chờ ngươi tiến vào Nguyên Anh hậu kỳ, hiếm có ai là đối thủ của ngươi.”

Tử Nguyệt tiên tử cười nói. Lôi tu và kiếm tu là khắc tinh của thể tu, ngoài ra, thần thông có thể thương tổn thể tu cũng không nhiều, nhưng thể tu tiến cấp không dễ dàng, chính bởi vì như thế, 《 Quỳ Thủy Chân Kinh 》 là công pháp pháp thể song tu, mà không phải một mặt thiên hướng thể tu.

“Ta tiến vào Nguyên Anh trung kỳ dùng hơn một trăm năm, muốn tiến giai đến Nguyên Anh hậu kỳ cũng không dễ dàng như vậy, một điểm này, chỉ nhìn số lượng tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ là biết.”

Vương Trường Sinh khiêm tốn nói, trong năm mươi vị tu sĩ Nguyên Anh, có thể có một vị tu sĩ Nguyên Anh tiến vào Nguyên Anh hậu kỳ đã không tệ rồi.

“Điền sư muội, khoảng thời gian này vất vả ngươi rồi, ngươi nghỉ ngơi trước một phen, sau đó chúng ta tiếp tục luyện khí, giúp ngươi luyện chế ra pháp bảo phòng ngự.”

Tử Nguyệt tiên tử hỗ trợ luyện chế cả bộ phi kiếm cùng Định Hải Châu, Vương Trường Sinh đúng lý ra nên giúp Tử Nguyệt tiên tử luyện chế ra cả bộ pháp bảo phòng ngự.

Tử Nguyệt tiên tử cũng chưa từ chối, gật đầu tỏ vẻ đáp ứng.

Vương Trường Sinh từ trong tay áo lấy ra một pháp bàn màu xanh to bằng bàn tay, đánh vào một pháp quyết, nói: “Mạnh Phần, đám người phu nhân trở về chưa? Có tin tức Chu Tư Hồng không?”

“Còn chưa, lão tổ tông, cháu có một việc rất quan trọng hướng ngài giáp mặt bẩm báo.”

“Chuyện rất quan trọng?” Vương Trường Sinh hơi sửng sốt, hắn nghĩ chút, phân phó: “Mạnh Phần, cháu đi phòng nghị sự chờ ta, ta qua ngay.”

Vương Trường Sinh thu tấm đưa tin, nói một tiếng với Tử Nguyệt tiên tử, đi ra ngoài.

Không qua bao lâu, Vương Trường Sinh tới phòng nghị sự, Vương Mạnh Phần và Vương Thu Hâm đều có mặt, trên mặt bọn họ tràn đầy hưng phấn, tựa như có việc gì vui.

“Cửu thúc công, Vân Hải tông đưa tới một món bảo vật.”

Vương Thu Hâm có chút hưng phấn nói, lấy ra một cái hộp ngọc màu xanh nhạt, đưa hai tay cho Vương Trường Sinh. Cao tầng Vân Hải tông đều là tu sĩ Vương gia, xem như một chỗ lực lượng bí ẩn của Vương gia, trừ thu thập tình báo, Vân Hải tông còn gánh vác trọng trách thu thập kỳ trân dị bảo.

Vương Trường Sinh bình tĩnh thong dong, tiếp nhận hộp ngọc màu xanh, mở nắp hộp nhìn, bên trong có một khối bàn tay đại ngọc thạch màu máu, mặt ngoài trải rộng đường vân thật nhỏ, giống như mạch máu, cẩn thận quan sát, bên trong ngọc thạch màu máu như có chất lỏng đang lưu động, rất kỳ quái.

Bạn cần đăng nhập để bình luận