Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 7124: Cổ Tiên đình (1)

“Bảo tàng lão phu để lại sẽ chỉ để cho tiểu tử kia, về phần tiểu tử kia xử trí như thế nào, đó là chuyện của hắn, ta không quản.”

Kiếm Nhị nhìn về phía chỗ Vương Thanh Sơn.

Vương Trường Sinh, Bạch Linh Nhi cùng Kiếm Nhị nói chuyện phiếm, từng đạo tiên lôi chín màu bổ xuống, diện tích của mây sét chín màu không ngừng thu nhỏ lại.

Sau khi diện tích mây sét chín màu thu nhỏ lại đến kích thước hơn trăm trượng, hóa thành một con lôi kỳ lân chín màu, lôi quang quanh quẩn, từ trên cao lao xuống.

Một đạo kiếm quang màu xanh to lớn vô cùng phóng lên trời, trong hư không chợt hiện ra những cây phi kiếm, hình thái khác nhau, màu sắc khác nhau.

Phi kiếm dày đặc rậm rạp đón đỡ về phía lôi kỳ lân chín màu, lôi kỳ lân chín màu khí thế như cầu vồng, phá hủy từng cây phi kiếm.

Chỉ nghe một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, một mảng lôi quang chín màu thật lớn phóng lên trời, hòn đảo bắt đầu kịch liệt chớp lên, sóng khí như thủy triều, khói bụi cuồn cuộn.

Một dải cầu vồng màu xanh từ trong khói bụi bay ra, đáp ở trước mặt Vương Trường Sinh, chính là Vương Thanh Sơn.

Vương Thanh Sơn sắc mặt tái nhợt, bộ dáng pháp lực tiêu hao quá độ, khí tức sâu không lường được.

“Chúc mừng phu quân tiến vào Đạo Tổ.”

Bạch Linh Nhi mở miệng chúc mừng, nụ cười tràn đầy khuôn mặt.

“Cửu thúc, ngài sao lại tới đây?”

Vương Thanh Sơn nhìn thấy Vương Trường Sinh, có chút kinh ngạc.

“Cháu còn không biết xấu hổ nói, tìm kiếm Câu Lôi Mộc cũng không có dự phòng, các cháu bị vây ở chỗ này, cũng không ai biết, bọn Nhất Hân phái người tìm cháu khắp nơi. Ta biết các cháu mất tích mấy trăm vạn năm, tự mình dẫn đội tới tìm các cháu, cũng may các cháu không có việc gì.”

Vương Trường Sinh chậm rãi nói.

“Chúng cháu là muốn đưa tin cho tộc nhân, lại trở về tra xét, trực tiếp bị Kiếm Nhị tiền bối đưa đến trên đảo.”

Vương Thanh Sơn giải thích.

Hắn hướng Kiếm Nhị cúi người hành lễ, nói: “Đa tạ đạo hữu ban cho bảo vật, giúp ta tiến vào Đạo Tổ.”

“Tạ? Ngươi nếu không lấy Kiếm pháp tắc thành đạo, lão phu trực tiếp diệt các ngươi, truyền thừa của lão phu sẽ chỉ cho người lọt vào mắt mình. Pháp tắc ba ngàn, không phải là chí tôn pháp tắc tốt nhất, đạo của mình mới là tốt nhất, nói từ trên nghĩa rộng, đạo là các loại pháp tắc, từ góc độ cá nhân mà nói đạo là bản tâm, đạo ngươi theo đuổi là đạo gì là đạo đó, về phần pháp tắc chỉ là một loại hình thức biểu hiện ra ngoài mà thôi.”

Kiếm Nhị nói.

“Đa tạ Kiếm Nhị đạo hữu chỉ điểm bến mê! Ta có thể làm chút gì cho ngươi?”

Vương Thanh Sơn cảm kích nói.

Kiếm Nhị hướng hư không trên đảo chộp một cái, một vòng tay trữ vật màu bạc từ trên đảo bay ra, rơi trên tay hắn.

Hắn nói: “Không cần ngươi làm cái gì, lão phu là không muốn y bát để lại cho người tầm thường mà thôi. Mấy thứ này thuộc về ngươi, bao gồm vài món hạ phẩm đạo khí cùng tâm đắc tu luyện của lão phu, cũng chỉ có những thứ này, ngươi tự giải quyết cho tốt đi! Đại đạo chi chiến sẽ không quá lâu, tận khả năng tăng lên thực lực.”

Nói xong lời này, Kiếm Nhị hóa thành nhiều đốm linh quang biến mất.

“Cung tiễn Kiếm Nhị đạo hữu.”

Vương Thanh Sơn cúi người hành lễ.

“Tiền bối đi mạnh khỏe.”

Bạch Linh Nhi cúi người hành lễ.

Thần thức Vương Thanh Sơn vươn vào bên trong vòng tay trữ vật, hít vào một ngụm khí lạnh, bên trong có hơn bốn ngàn món tiên tài bậc năm, còn có năm món hạ phẩm đạo khí, đều là loại công kích.

“Cửu thúc, có mấy thứ này, ngài mở bổn nguyên pháp tắc thứ hai không phải việc khó.”

Vương Thanh Sơn đưa vòng tay trữ vật cho Vương Trường Sinh.

Thần thức Vương Trường Sinh đảo qua, kinh ngạc nói: “Nhiều món tiên tài bậc năm như vậy, cũng đủ ta luyện chế mười mấy món đạo khí rồi.”

Có không ít tiên tài bậc năm loại phòng ngự, Vương Trường Sinh có thể lấy để luyện chế đạo khí phòng ngự. Hắn vừa rồi từng tán gẫu với Kiếm Nhị, tu luyện thành đạo thể mà nói, mở bổn nguyên pháp tắc thứ hai không cần đạo khí phòng ngự, nếu có càng tốt.

“Còn có cây Câu Lôi Mộc kia, luyện chế thành cờ trận, hiệu quả độ kiếp khẳng định rất không tệ.”

Bạch Linh Nhi chỉ vào cây cao chọc trời ở trung ương hòn đảo khổng lồ, nói.

Vương Trường Sinh bấm pháp quyết, đài sen màu xanh nở rộ ra hào quang màu xanh chói mắt, hướng về trung ương hòn đảo bay đi.

Đến trung ương hòn đảo, Vương Trường Sinh thấy được một cây Câu Lôi Mộc, thế này nếu có tiên trận sư bậc năm, lấy cây Câu Lôi Mộc này làm mắt trận chính, có thể bố trí một bộ đại trận bậc năm.

Vương Trường Sinh phất tay áo, hơn vạn cây cờ trận lóe ra hào quang màu xanh bay ra, lơ lửng ở giữa không trung.

Hắn bấm pháp quyết, những cờ trận màu xanh này lần lượt sáng lên một đợt hào quang màu xanh chói mắt, hướng về bốn phương tám hướng tán đi, nhập vào lòng đất.

Vương Trường Sinh lấy ra một cái hồ lô lóe ra hào quang màu xanh, đánh vào một đạo pháp quyết, hồ lô màu xanh nhất thời nở rộ ra một mảng hào quang màu xanh chói mắt, bao phủ Câu Lôi Mộc.

Đám người Vương Thôn Thiên ùn ùn ra tay phối hợp Vương Trường Sinh di chuyển đi cây Câu Lôi Mộc này.

Di chuyển đi cây Câu Lôi Mộc này, bọn họ ở trên đảo cẩn thận tìm tòi một lần, sau khi xác nhận không bỏ sót, lúc này mới rời khỏi nơi này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận