Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3615: Tây Môn gia (1)

Tỷ thí xong, chín người bọn Vương Viễn Vi thuận lợi đạt được hạng đầu, đạt được một bộ linh bảo.

Hai canh giờ sau, lễ mừng kết thúc, các vị khách lục tục rời khỏi, Vương Thanh Sơn cùng Lam Phúc Không dẫn theo tộc nhân rời khỏi Mã gia.



Thanh Liên cốc, một tòa trang viên u tĩnh.

Vương Anh Kiệt đang nói cái gì với Vương Hoa Thước, Vương Hoa Thước là con trai lớn nhất của Vương Anh Kiệt, đã tiến vào Hóa Thần kỳ, là luyện đan sư bậc năm.

Hai đứa con của hắn đều rất xuất sắc, Vương Hoa Thước là luyện đan sư bậc năm, Vương Hoa Duyệt là kiếm tu, trừ bản thân bọn họ cố gắng, Vương Anh Kiệt cùng Liễu Hồng Tuyết cũng giúp bọn họ không ít.

“Trao đổi nhiều hơn với luyện đan sư khác, đừng tự cao tự đại, khiêm tốn khiến người tiến bộ, kiêu ngạo khiến người lạc hậu. Trừ luyện đan, tu luyện cũng không thể lơi lỏng, biết chưa?”

Vương Anh Kiệt dặn dò. Con cái xuất sắc, hắn tự hào từ đáy lòng.

“Con biết rồi, cha.”

Vương Hoa Thước liên tục đáp ứng. Hắn tu luyện xem như khắc khổ, nhưng so với Vương Anh Kiệt, vẫn có chênh lệch không nhỏ.

Vương Anh Kiệt đang muốn nói cái gì, tựa như cảm ứng được điều gì, từ trong lòng lấy ra một tấm pháp bàn linh quang lấp lánh, đánh vào mấy pháp quyết, tiếng của Vương Thanh Sơn theo đó vang lên: “Anh Kiệt, ta đã trở về, có chút việc nói chuyện với cháu.”

“Vâng, Thanh Sơn lão tổ, cháu lập tức đi qua.”

Vương Anh Kiệt đáp ứng, thu hồi pháp bàn đưa tin rời khỏi chỗ ở, tới chỗ ở của Vương Thanh Sơn.

Vương Thanh Sơn nói đơn giản một lần tình huống sự việc, hắn chuẩn bị cùng Lam Phúc Không đi Trư Long sơn tìm kiếm Huyết Khâu Thú bậc sáu, tính dẫn theo Vương Anh Kiệt, rèn luyện Vương Anh Kiệt một phen, phong phú kinh nghiệm đấu pháp của gã.

Lúc ở hạ giới, Vương Thanh Sơn chính là làm như vậy, dẫn theo tộc nhân ra ngoài giết yêu thú, phong phú kinh nghiệm đấu pháp của bọn họ.

Vương Anh Kiệt tự nhiên không có ý kiến, hắn cũng muốn đi rèn luyện một phen, thuận tiện giúp Vương Trường Sinh làm chút việc. Vương Trường Sinh cho hắn nhiều phần tài liệu pháp tướng, còn giúp hắn luyện chế bảo vật ngũ hành.

Vương Anh Kiệt dặn dò Liễu Hồng Tuyết vài câu, đi theo Vương Thanh Sơn cùng Lam Phúc Không rời khỏi Thanh Liên cốc, đi Trư Long sơn.

Trư Long sơn mạch kéo dài ức vạn dặm, quanh năm chướng khí tràn ngập, sinh tồn không ít độc trùng mãnh thú, còn có không ít linh dược nhiều năm tuổi, hấp dẫn không ít người tu tiên đến đây giết yêu thú. Đại đa số người tu tiên chỉ dám hoạt động ở ngoại vi, không dám tùy tiện bước vào chỗ sâu trong Trư Long sơn.

Ở sâu trong Trư Long sơn mạch, một mảng đầm lầy rộng lớn, có thể nhìn thấy lượng lớn hố nước, một làn chướng khí màu xanh tụ lại ở trên không đầm lầy, trong không khí tràn ngập một mùi hư thối.

Một tiếng nổ chợt vang lên, một mảng lôi quang màu xanh thật lớn xuất hiện ở bầu trời nơi xa, cực kỳ bắt mắt.

Trên không đầm lầy chợt sáng lên một đạo lôi quang màu xanh, hiện ra một thiếu nữ dáng người thướt tha. Thiếu nữ mặc một chiếc váy mềm màu xanh, miệng anh đào mũi dọc dừa, mắt sáng răng trắng.

Sắc mặt của nàng tái nhợt, vẻ mặt tiều tụy, chỗ vai trái có một lỗ máu khủng bố, máu chảy không dừng, một bộ dáng nguyên khí tổn thương nặng. Chân của nàng mang một đôi giày linh lóe ra ánh sáng xanh, mặt ngoài có từng đạo hồ quang màu xanh nhảy lên.

Váy của thiếu nữ váy xanh có một hình Chu Tước cỡ nhỏ, hiển nhiên là dấu hiệu của thế lực nào đó.

Mặt đất chợt kịch liệt chớp lên, xuất hiện từng vết nứt to dài, tựa như có cái gì sắp từ lòng đất chui ra.

Thiếu nữ váy xanh tựa như nghĩ tới điều gì, hai tay vỗ về phía mặt đất, hai đạo lôi quang màu bạc thô to bắn ra, bổ về phía mặt đất.

Tiếng nổ ầm ầm ầm vang lên, mặt đất bị lôi quang màu bạc bao phủ.

Ngoài thân thiếu nữ váy xanh nở rộ lôi quang, muốn thi triển lôi độn thuật tránh đi.

Một tiếng rống quái dị đến cực điểm vang lên, thiếu nữ váy xanh nghe được thanh âm này, lôi quang màu bạc ngoài thân chợt tan đi, trong đôi mắt đẹp lộ ra nét sợ hãi.

Mười mấy cái xúc tu màu vàng thô to chui từ dưới đất lên, giống như sợi roi, quật về phía thiếu nữ váy xanh.

Đúng lúc này, trên không chợt hiện ra vô số linh quang năm màu, chợt ngưng tụ, hóa thành một bàn tay năm màu lớn như ngọn núi cao, bổ về phía xúc tu màu vàng đang đánh tới.

Tiếng nổ ầm ầm ầm vang lên, xúc tu màu vàng bay ngược đi.

Thừa dịp cơ hội này, ngoài thân thiếu nữ váy xanh nở rộ lôi quang, chợt biến mất không thấy nữa.

Một ngọn núi màu đen hiểm trở, Vương Thanh Sơn, Vương Anh Kiệt và Lam Phúc Không đứng ở đỉnh núi, nhìn về hướng xa xa.

Một đạo lôi quang màu xanh sáng lên, hiện ra bóng người thiếu nữ váy xanh.

“Tiểu muội Tây Môn Nguyệt, đa tạ ân cứu mạng của ba vị đạo hữu.”

Thiếu nữ váy xanh uyển chuyển thi lễ, vẻ mặt đầy đề phòng, lấy ra một viên thuốc màu xanh, ném vào trong miệng.

“Lần trước nhìn thấy Tây Môn tiên tử, ta đã biết Tây Môn tiên tử là rồng phượng trong loài người. Nhiều năm không gặp, Tây Môn tiên tử đã tiến vào Luyện Hư kỳ.”

Lam Phúc Không cười lấy lòng nói, vẻ mặt đầy nịnh nọt.

Hơn một ngàn năm trước, Tây Môn lão tổ đại thọ hai vạn tuổi, cũng chưa mời Lam Phúc Không, Lam Phúc Không mặt dày đu bám quan hệ với thông gia của Tây Môn gia, có thể tham gia mừng thọ của Tây Môn lão tổ, kết bạn không ít tu sĩ Hóa Thần của thế lực lớn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận