Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3267: Hỗ trợ chữa trị bảo vật Diệp Thiên Tuyết dẫn đội ăn mừng (2)

“Nhất định, chúng ta một lần này tới đây, cũng là phụng mệnh lệnh Tôn sư bá. Vương sư đệ, nghe nói Liễu gia làm khó dễ quá các ngươi, có cần chúng ta ra mặt hay không?”

Trần Nhất Hàng dời đi đề tài, bọn họ một lần này tới tham gia lễ mừng, chủ yếu là chống lưng giúp Vương gia.

Phe phái bản thổ nâng đỡ Tống gia có tám vị Luyện Hư, thực lực mạnh mẽ, phe phái phi thăng cũng từng nâng đỡ vài gia tộc tu tiên, đều không bằng Tống gia. Vương gia tiềm lực khá lớn, bốn vị tộc nhân đều từ hạ giới phi thăng, nếu không phải như thế, cũng sẽ không có nhiều nhân tài kỹ nghệ như vậy tới đây.

“Chúng ta có thể ứng phó, Liễu gia chưa xảy ra xung đột chính diện với chúng ta, vấn đề nhỏ chúng ta có thể giải quyết.”

Vương Trường Sinh thành khẩn nói. Không có tài nguyên tu tiên gì đặc biệt quan trọng, Liễu gia không đến mức liều mạng với Vương gia, không đáng làm như vậy.

“Vậy thì tốt, nếu là cần chúng ta hỗ trợ, Vương sư đệ cứ mở miệng.”

Trần Nhất Hàng hứa hẹn. Hắn đổi đề tài, hỏi: “Vương sư đệ, nghe nói ngươi là luyện khí sư, ta có một món pháp bảo hư hao nghiêm trọng, ngươi xem xem có thể sửa chữa hay không.”

Hắn lật bàn tay, hào quang màu lam lóe lên, một cây giáo màu lam linh quang ảm đạm xuất hiện trên tay, phù văn lóe lên, rõ ràng là một món trung phẩm thông thiên linh bảo.

“Bảo vật này là bị huyết uế chi khí ăn mòn nhỉ! Chữa trị có chút khó khăn, có thể sửa, chỉ là tốn thời gian khá dài.”

Vương Trường Sinh cẩn thận quan sát, nói như vậy.

Người khác không có cách nào với huyết uế chi khí, Vương Trường Sinh có cách.

“Vậy phiền Vương sư đệ rồi.”

Trần Nhất Hàng lộ vẻ mặt vui mừng, nếu không phải bảo vật này là trung phẩm thông thiên linh bảo, hắn không muốn chữa trị. Hắn bố trí trận pháp lấy ra huyết uế chi khí, không có quá nhiều tác dụng, trận pháp phóng ra là lửa bình thường. Hắn nghe nói Vương Trường Sinh có một ngọn linh diễm bậc sáu, lúc này mới mở miệng xin giúp đỡ.

“Không phiền, các ngươi không ngại xa xôi vạn dặm chạy tới tham gia lễ mừng của chúng ta, một đường vất vả. Nguyệt Kiều, con sắp xếp chỗ ở cho bọn Trần sư huynh, không thể chậm trễ.”

Vương Trường Sinh phân phó Tôn Nguyệt Kiều, hắn chỉ sợ Trần Nhất Hàng không làm phiền hắn.

Trần Nhất Hàng là trận pháp sư bậc sáu, vừa vặn mời hắn hỗ trợ bố trí thêm mấy bộ trận pháp bậc sáu, cường hóa phòng ngự của Thanh Liên đảo.

Tôn Nguyệt Kiều đáp một tiếng. Ba người bọn Trần Nhất Hàng thu hồi Ngân Ly Quả, theo Tôn Nguyệt Kiều rời khỏi.

“Vừa lúc có thể để Trần sư huynh chỉ điểm Ngọc Kỳ một phen, thuận tiện bố trí thêm mấy bộ đại trận.”

Uông Như Yên hưng phấn nói.

Vương Trường Sinh gật đầu nói: “Phải cho bọn họ đủ chỗ tốt mới được, bọn họ cũng không có nghĩa vụ làm việc miễn phí giúp chúng ta.”

Nói chuyện phiếm vài câu, Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên quay về Thanh Liên phong, việc ai người ấy làm.

Vương Trường Sinh đi vào một gian mật thất, Thanh Liên Tạo Hóa Đỉnh lơ lửng ở trên không một tòa pháp trận. Hắn đánh vào một pháp quyết, nắp đỉnh bay lên, một nội giáp hào quang màu bạc lấp lánh bay ra, mặt ngoài nội giáp lóe lên phù văn, linh khí kinh người, có thể nhìn thấy vô số hồ quang màu bạc.

Ngân Lân Giáp, bảo vật loại phòng ngự, pháp bảo Vương Trường Sinh luyện chế cho Vương Mạnh Bân sử dụng.

Hắn thu hồi Ngân Lân Giáp, để cây giáo màu lam vào trong Thanh Liên Tạo Hóa Đỉnh, đậy nắp đỉnh lại.

Vương Trường Sinh rót pháp lực mênh mông vào Thanh Liên Tạo Hóa Đỉnh, hoa sen màu xanh mặt ngoài Thanh Liên Tạo Hóa Đỉnh nhất thời tỏa sáng, nắp đỉnh kịch liệt chớp lên.

Non nửa khắc đồng hồ sau, Vương Trường Sinh thu lại pháp quyết, hình hoa sen mặt ngoài Thanh Liên Tạo Hóa Đỉnh ảm đạm xuống, nắp đỉnh bay lên, một cây giáo màu lam linh quang lấp lánh bay ra, lơ lửng ở giữa không trung, mặt ngoài cây giáo có nhiều vết nứt thật nhỏ, còn có một chút lỗ thủng to bằng ngón tay.

Tách ra huyết uế chi khí, lúc này mới hoàn thành bước thứ nhất, Vương Trường Sinh cần thêm vào tài liệu bậc sáu, một lần nữa rèn luyện bảo vật này.

Hắn lấy ra Huyết Thiềm Hồ, thu đi huyết uế chi khí. Huyết Thiềm Hồ luyện vào huyết uế chi khí càng nhiều, uy lực càng lớn.

Hắn thu hồi cây giáo màu lam, tới phòng luyện khí, khoanh chân ngồi xuống.

Vương Trường Sinh ném cây giáo màu lam đến giữa không trung, há mồm phun ra Lưu Ly Băng Diễm, bao vây lấy cây giáo màu lam.

...

Thái Dương tông, một tòa cung điện màu vàng khí thế hùng vĩ, mái cong đấu củng, rường cột chạm trổ.

Thái Dương Chân Nhân ngồi ở trên chủ tọa, cầm trên tay một tấm thiệp mời vàng, Diệp Thiên Tuyết đứng ở một bên, vẻ mặt của nàng cung kính.

“Thiên Tuyết, ngươi dẫn người tham gia lễ mừng của Vương gia, ngươi hỏi Vương Trường Sinh một phen, có Tạo Hóa Thần Thủy hay không, có thể lấy vật phẩm đổi với bọn họ.”

Thái Dương Chân Nhân phân phó. Hắn đã biết Vương Thanh Sơn phi thăng Huyền Dương giới, nhưng Vương Thanh Sơn nói là Tạo Hóa Thần Thủy nộp lên Huyền Thanh phái rồi.

Thái Dương Chân Nhân nửa tin nửa ngờ. Vương gia là thế lực phụ thuộc Trấn Hải cung, Vương Thanh Sơn lại từng cứu Thái Dương môn, hắn cũng không tiện quá phận.

“Vâng, sư phụ, đệ tử rõ.”

Diệp Thiên Tuyết đáp ứng. Nàng từng cứu Vương Thanh Phong cùng Đổng Tuyết Ly, để nàng dẫn đội thích hợp nhất.

“Đúng rồi, Tuyết Nhạn phường thị tài nguyên tu tiên phong phú, ngươi thuận tiện mua một phần tài nguyên tu tiên trở về, đây là danh sách.”

Thái Dương Chân Nhân vung cổ tay, một cái ngọc giản màu đỏ bay ra, rơi vào trên tay Diệp Thiên Tuyết.

Diệp Thiên Tuyết liên thanh đáp ứng, thu hồi ngọc giản màu đỏ.

Dặn dò vài câu, Thái Dương Chân Nhân để Diệp Thiên Tuyết rời khỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận