Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2728: Bàn giao công việc, chuẩn bị rời khỏi (2)

“Không cần, chúng ta để Hải Đường và Thanh Thiến cùng tìm kiếm Thanh Sơn rồi.”

Thanh âm ôn hoà của người nam chợt vang lên.

Vừa dứt lời, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên từ trên trời giáng xuống, dừng trước mặt bọn họ.

Bọn họ ngày đêm không nghỉ, lấy tốc độ nhanh nhất trở về Thanh Liên đảo. Dự tính bàn giao một ít công việc sẽ rời khỏi.

“Cửu thúc, Cửu thẩm, vẫn chưa có tin tức của Thất ca sao?”

Vương Thanh Linh khẩn trương hỏi.

Vương Trường Sinh lắc đầu, đáp lời: “Vẫn chưa có. Đúng rồi, Mạnh Phần, ngươi lập tức phái một ít trận pháp sư bày trận, ta có việc dùng.”

Vương Mạnh Phần lên tiếng, lĩnh mệnh rời khỏi.

“Phu nhân, ngươi và Thanh Linh cứ từ từ tán gẫu, ta đi phân phó Vương Hưu.”

Vương Trường Sinh lên tiếng, sau đó hoá thành một đạo độn quang phá không rời khỏi.

Không qua bao lâu, Vương Trường Sinh xuất hiện trên không một mảng núi tuyết trắng xoá. Từng bông tuyết màu trắng không ngừng bay lượn trên trời cao, từng trận gió lạnh ùa đến.

Tay áo hắn run lên, bay ra một đạo bạch quang, chính là Vương Hưu.

“Chúng ta rốt cuộc đến rồi sao? Cuối cùng cũng có thể ngủ ngon một giấc rồi.”

Vương Hưu duỗi người vặn thắt lưng, ống tay áo run lên, bay ra một đạo bạch quang. Sau một cái hơ hồ, hoá thành một cự phong màu trắng cao hơn ngàn trượng, nặng nề rơi xuống trên mặt đất. Làm dậy lên vô số bông tuyết.

“Nhớ phái người định kỳ đưa một ít linh dược và linh quả thuộc tính băng lại đây, không có việc gì đừng quấy rầy giấc ngủ của ta.”

Vương Hưu nói xong lời này, hoá thành một đạo độn quang màu trắng, bay đến trên cự phong.

Trở lại Thanh Liên phong, Vương Trường Sinh lấy ra một tiểu tháp thanh quang lập loè, đánh vào một đạo pháp quyết. Hình thể của tiểu tháp tăng vọt, sau khi xẹt quang một mảng thanh quang mờ mờ. Trên mặt đất có nhiều hơn một toà linh sơn linh khí dư thừa. Chính là chỗ linh sơn có Huyền Thiên tiên đằng.

Làm xong những việc này, Vương Trường Sinh trở về Bách Linh phong.

Vương Thanh Linh thả Băng phong giao ra, hình thể của Băng phong giao lớn hơn không ít. Hiện tại là cấp bốn trung phẩm.

“Thanh Linh, sau khi chúng ta đi, Đông Ly giới không có cao thủ toạ trấn. Thanh Sơn và Mạnh Bân đều mất tích, ngươi phải đảm đương trọng trách. Gia tộc phải kính nhờ các ngươi. Chúng ta ký khế ước với một yêu thú bậc năm, nó sẽ bảo hộ gia tộc của chúng ta năm trăm năm. Trong thời gian này, hy vọng gia tộc chúng ta có thể xuất hiện Hoá Thần tu sĩ.”

Thần sắc Uông Như Yên ngưng trọng. Bọn họ để lại không ít bảo vật, ngay cả thông thiên linh bảo cũng có một kiện. Cũng xem như là tận khả năng rồi.

Bàn tay Vương Trường Sinh vừa lật, một hộp ngọc màu xanh tinh mỹ xuất hiện trên tay hắn. Mặt hắn lộ thần sắc không nỡ, đưa hộp ngọc màu xanh cho Vương Thanh Linh.

“Đây là một viên Hoá hình đan. Ngươi xem linh thú nào thích hợp thì đút cho nó dùng đi!”

Bang phong giao và Lôi phượng có tiềm lực rất lớn, chẳng qua có thể tiến vào bậc năm hay không, còn phải dựa vào chính bọn nó.

Uông Như Yên hơi chần chờ, tay ngọc vừa lật, Huyền Ngọc châu xuất hiện trên tay nàng.

“Thông thiên linh bảo! Thứ này quá quý trọng rồi.”

Vương Thanh Linh kinh hô.

“Thanh Linh, món thông thiên linh bảo Huyền Ngọc châu này cho ngươi giữ. Vương Hưu chỉ đáp ứng thủ hộ gia tộc chúng ta năm trăm năm, sau thời gian này liền khó mà nói. Nếu trong năm trăm năm, nhà chúng ta không xuất hiện Hoá Thần tu sĩ hoặc linh thú bậc năm. Ngươi hãy dùng Huyền Ngọc châu này bàn điều kiện với Vương Hưu, mời nó thủ hộ thêm mấy trăm năm.”

Uông Như Yên nghiêm mặt nói. Nàng không dám cam đoan trong trăm năm tới gia tộc sẽ xuất hiện Hoá Thần tu sĩ hoặc là linh thú bậc năm. Người có tiềm lực nhất là Vương Thanh Sơn và Vương Mạnh Bân đều mất tích, Uông Như Yên phải lưu lại cho gia tộc một sự đảm bảo.

“Nếu Tiểu Bạch có đủ cơ duyên, ngươi có thể đưa Huyền Ngọc châu cho nó luyện hoá. So với Vương Hưu, ta càng tin tưởng Tiểu Bạch.

Uông Như Yên nhìn về phía Băng phong giao, thần sắc ngưng trọng.

Vương Thanh Linh hít sâu một hơi, trịnh trọng gật đầu rồi nói: “Cửu thẩm yên tâm. Ta cam đoan, một ngày có ta ở đây, Vương gia sẽ không đổ. Tiểu Bạch và ta, sẽ cùng nhau tận sức thủ hộ gia tộc.”

Băng phong giao hô lên một tiếng trầm thấp, dường như phụ hoạ lời nói của Vương Thanh Linh.

Có Hoá hình đan, Cửu khiếu lưu ly quả và Huyền Ngọc châu. Nói không chừng Băng phong giao thật sự có thể tiến vào bậc năm.

“Có những lời này của ngươi, chúng ta cũng an tâm rồi.”

Uông Như Yên khẽ cười cất lời.

Dặn dò vài câu, bọn họ liền rời khỏi.

Trở lại Thanh Liên phong, Vương Trường Sinh hơi chần chờ, nói với Uông Như Yên: “Phu nhân, ta từng đáp ứng Điền sư muội. Trước khi rời đi sẽ báo với nàng một tiếng.”

“Ngươi đi đi! Đừng để lại tiếc nuối. Dù sao chúng ta cũng chưa chắc có thể thuận lợi phi thăng linh giới, cũng có khả năng tiến vào tử địa.”

Uông Như Yên hiểu ý nói. Ngay cả khí linh cũng không dám khẳng định có thể phi thăng linh giới, huống chi là bọn họ.

Vương Trường Sinh gật đầu, rời khỏi Thanh Liên phong.

Uông Như Yên lấy ra Kim liên cầm, bắt đầu đàn tấu.

Rất nhanh, tiếng đàn vui mừng truyền ra từ Thanh Liên phong.



Trấn Hải tông, Trấn Hải phong.

Một gian mật thất, Tử Nguyệt tiên tử đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, sắc mặt hơi tái nhợt, mồ hôi đổ đầm đìa.

Quanh người nàng phân tán không ít tài liệu luyện khí. Một con khôi lỗi thú hình người đứng trước mặt nàng. Nếu cẩn thận quan sát, con khôi lỗi thú hình người này có ngũ quan rất giống Vương Trường Sinh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận