Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4401: Ước định (2)

Nàng nếu ở lại Diệp gia, ít nhất có kỳ tu vi Đại Thừa sơ.

Diệp Tuyền Phong lấy ra một tấm pháp bàn lóe ra hào quang màu trắng, đánh vào một pháp quyết, một giọng nam tử đau thương vang lên: “Tuyền Phong lão tổ, Ngọc Du lão tổ chưa thể chống đỡ qua đại thiên kiếp lần thứ bảy, thân tử đạo tiêu.”

“Biết rồi, từ trong tộc chọn ba vị tu sĩ Hợp Thể, dốc lòng bồi dưỡng, nhanh chóng bồi dưỡng ra một vị tu sĩ Đại Thừa.”

Diệp Tuyền Phong phân phó.

Diệp gia có linh đan diệu dược trùng kích Đại Thừa kỳ, có thể cuồn cuộn không ngừng bồi dưỡng ra tu sĩ Đại Thừa, đây là nội tình, chỉ cần không phải gặp diệt tộc họa lớn như vậy, cho dù ngã xuống một hai vị Đại Thừa, cho Diệp gia thời gian nhất định, Diệp gia liền có thể khôi phục nguyên khí.

Đổi làm tu sĩ Đại Thừa bình thường, đại thiên kiếp lần thứ năm đã thân tử đạo tiêu, Diệp Ngọc Du có thể chống đỡ tới đại thiên kiếp lần thứ bảy, đã rất không tệ rồi.

“Vâng, Tuyền Phong lão tổ.”

Thu hồi pháp bàn, Diệp Tuyền Phong thở dài một hơi, lẩm bẩm: “Tuyền Cơ ơi Tuyền Cơ, mở ra thông đạo đi thông minh giới cho ngươi lại như thế nào, ngươi lại không phải Chân Tiên, sao có khả năng hồi sinh tộc nhân đã chết. Có thể hồi sinh tộc nhân đã chết, Đại Thừa đại tộc khác đã sớm làm được, ngươi dựa vào cái gì cho rằng chuyện tu sĩ Đại Thừa cũng không làm được, ngươi có thể làm được?”

Hắn lắc lắc đầu, đứng dậy đi ra ngoài.

...

Huyền Linh đại lục, Bách Hoa sơn trang.

Đang lúc hoàng hôn, ánh nắng chiều chiếu nghiêng vào Bách Hoa sơn mạch.

Một tòa trang viên diện tích lớn, một chỗ sân vườn u tĩnh.

Trong sân có một cây đào màu vàng cao hơn hai trượng, phía dưới một chạc cây to dài treo một bàn đu dây bằng gỗ, Đỗ Tuyết Dao ngồi ở trên bàn đu dây, cười tươi như hoa.

Trên mặt đất phân tán một ít cánh hoa màu vàng, hương hoa tản ra.

Vương Nhất Đao ở Bách Hoa sơn trang một đoạn thời gian, Đỗ Tuyết Dao nói với Vương Nhất Đao chuyện cũ lúc nhỏ của mình, Vương Nhất Đao lẳng lặng nghe, ngẫu nhiên đáp lại vài câu, tính là phương thức trao đổi độc đáo giữa bọn họ.

Cách đó không xa có một đình đá màu xanh, Vương Nhất Đao ngồi trong đình đá, trên bàn đá màu xanh trước người bày vài cái bầu rượu tinh xảo đẹp đẽ.

Vương Nhất Đao vừa uống linh tửu, vừa nhìn Đỗ Tuyết Dao chơi xích đu, trên mặt Đỗ Tuyết Dao tràn đầy nụ cười hạnh phúc.

Vương Nhất Đao bưng chén rượu, uống hết linh tửu trong chén.

Hắn nhìn về phía Đỗ Tuyết Dao, Đỗ Tuyết Dao cười nói: “Uống hết rồi sao? Ta lấy tiếp cho ngươi.”

“Ta phải trở về rồi.”

Vương Nhất Đao lắc lắc đầu.

“Khi nào lại đến?”

Vẻ mặt Đỗ Tuyết Dao đầy chờ mong.

“Ngươi hy vọng ta đến?”

Vương Nhất Đao mở miệng hỏi, ánh mắt nhìn chằm chằm Đỗ Tuyết Dao.

Đỗ Tuyết Dao gật gật đầu, nghiêm túc nói: “Vậy còn ngươi! Ngươi muốn đến không?”

“Muốn!”

Vương Nhất Đao gật gật đầu.

Nụ cười trên mặt Đỗ Tuyết Dao càng đậm thêm, nói: “Vậy thì được, chỉ cần ngươi muốn đến, đến lúc nào cũng được, ta lúc nào cũng hoan nghênh.”

Vương Nhất Đao đứng dậy, nâng bước đi ra ngoài, sau khi đi vài bước, hắn dừng lại, nhìn về phía Đỗ Tuyết Dao, nghiêm túc nói: “Không được mời người khác uống rượu.”

“Được, ngươi thì sao!”

Đỗ Tuyết Dao lộ vẻ mặt chờ mong.

“Ta chỉ uống linh tửu ngươi ủ.”

Vẻ mặt Vương Nhất Đao nghiêm túc.

“Có thể cười cho ta một cái không? Ta rất thích thấy ngươi cười.”

Đỗ Tuyết Dao cười tủm tỉm.

Vương Nhất Đao mỉm cười, rất nhanh khôi phục bình thường, mặt đơ cứng, một bộ dáng chớ có lại gần.

“Cứ quyết định như vậy, ngươi chỉ hô linh tửu ta ủ, ta chỉ mời ngươi uống rượu.”

Đỗ Tuyết Dao nghiêm túc nói.

“Một lời đã định.”

Vương Nhất Đao nhếch miệng cười, hóa thành một đạo độn quang phá không mà đi, biến mất ở phía chân trời.

“Một lần sau, hy vọng chúng ta cùng uống với nhau.”

Đỗ Tuyết Dao lẩm bẩm, trên mặt tràn đầy nụ cười.

...

Xuân đi thu đến, trăm năm thời gian rất nhanh đã trôi qua.

Mặt trời mới lên, ánh mặt trời vàng rực chiếu vào Thanh Liên đảo.

“Keng keng keng!”

Một đợt tiếng chuông vang dội cất lên, truyền khắp toàn bộ Thanh Liên đảo, một ngày mới bắt đầu.

Từng đạo độn quang từ các nơi của Thanh Liên phong bay lên, hướng về phương hướng nào đó bay đi, có người ngự không phi hành, có người khống chế phi hành linh bảo phi hành, có người cưỡi linh cầm, còn có thể nhìn thấy bóng dáng mười mấy con giao long.

Một lát sau, lượng lớn tu sĩ tụ tập ở một quảng trường đá diện tích lớn, trung ương quảng trường tọa lạc một tòa bảo tháp lóe ra hào quang màu đỏ, trên thân tháp có khắc năm chữ to “Ly Hỏa luyện yêu tháp”.

Hôm nay là ngày giải đấu nhỏ, tin tức đã sớm truyền ra, tộc nhân biểu hiện nổi trội xuất sắc có thể theo Vương Trường Sinh đi Tống gia tham gia đại thọ của Tống Vân Long, rất nhiều tộc nhân bẻ tay chờ mong, đều hy vọng có thể đạt được một cái thứ hạng tốt.

Vương Điển Long và Phùng Nguyệt Thấm đứng ở một bên, nói chuyện phiếm với người quen.

Lục tục có tộc nhân chạy tới, từ Luyện Khí đến Nguyên Anh đều có.

Gia tộc mỗi hơn trăm năm tổ chức một lần giải đấu nhỏ, tu sĩ Nguyên Anh năm mươi hạng đầu có thể được thưởng, tu sĩ Kết Đan một trăm hạng đầu có thể được thưởng, tu sĩ Trúc Cơ ba trăm hạng đầu có thể được thưởng, tu sĩ Luyện Khí một ngàn hạng đầu có thể được thưởng.

Cứ như vậy, tộc nhân cảnh giới khác nhau đều có khả năng được thưởng, tộc nhân sôi nổi tham gia.

Bạn cần đăng nhập để bình luận