Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 5542: Vạn năm (1)

“Nam Cung đạo hữu, mạo muội hỏi một câu, Nam Cung gia các ngươi ở nơi nào của tiên giới? Có thể tiếp xúc đến tu sĩ Thập Phương các.”

Vương Trường Sinh tò mò hỏi.

“Thiên Phượng đảo, đương nhiên có thể tiếp xúc đến tu sĩ Thập Phương các.”

Vẻ mặt Nam Cung Ngọc Long đầy tự hào.

Vương Trường Sinh vẻ mặt như thường, thầm giật mình, Quảng Hàn Tử xuất thân Thiên Phượng đảo Nam Cung gia, là cùng một gia tộc với Nam Cung Ngọc Long.

Nói chuyện phiếm hơn nửa ngày, Tào Ngọc Chân mang Thất Tinh Hàng Yêu Tháp trả lại cho Vương Trường Sinh, bọn họ cáo từ rời khỏi. Đám người Cưu Vô Ảnh bị giết, bọn họ đã an lòng, Diệp Tuyền Cơ ở lại.

“Diệp tiên tử, ngươi là tính quay về Bắc Hàn Băng Nguyên, hay đi minh giới?”

Vương Trường Sinh thuận miệng hỏi.

“Ta tính quay về Bắc Hàn Băng Nguyên, minh giới không muốn đi nữa, giới diện tương tự với minh giới quá nhiều, ta là tìm không thấy người ta muốn tìm, phi thăng tiên giới lại nghĩ cách sau.”

Diệp Tuyền Cơ nói.

“Diệp tiên tử, ngươi không hỏi thăm tộc nhân tiên giới tình huống minh giới? Sao còn muốn đi minh giới?” Vương Trường Sinh truy hỏi.

“Bọn họ nói việc này không thể làm chính là không thể làm? Bản thân chưa từng thử, làm sao biết không thể làm?” Diệp Tuyền Cơ trịnh trọng nói.

Vương Trường Sinh gật gật đầu, Diệp Tuyền Cơ có chủ kiến của mình, cũng không một mặt tin tưởng tiền bối hoặc cổ tu sĩ. Nói chuyện phiếm chốc lát, Diệp Tuyền Cơ cáo từ rời khỏi.

“Vương đạo hữu, núi xanh còn đó nước biếc chảy dài, chúng ta cũng cáo từ, có việc lợi dụng trận pháp đưa tin vượt giới liên hệ chúng ta.”

Nghê Thiên Long và Nghê Vũ Đình đứng dậy, hướng Vương Trường Sinh từ biệt.

Vương Trường Sinh tự mình tiễn bọn họ rời khỏi, Nghê gia là thông gia của Vương gia, Nghê Thiên Long tự mình dẫn đội tới chi viện, Vương Trường Sinh tự nhiên coi trọng hơn một chút.

Đám người Trần Nguyệt Dĩnh, Công Tôn Ưởng, Diệu Đức đại sư lục tục rời khỏi, quay về môn phái của mình.

“Xem ra đại kiếp Huyền Cơ Thần Quân nói chính là chân linh làm loạn, mấy chục giới diện nguyên khí tổn thương nặng nề, cũng không biết cần bao lâu mới có thể khôi phục nguyên khí.”

Uông Như Yên dùng một loại giọng điệu may mắn nói. Nếu không phải Vương Trường Sinh trở thành chân linh, một lần này có thể đánh lui địch, tổn thất của Vương gia cũng không nhỏ.

“Cái này đối với chúng ta mà nói cũng là chuyện tốt, thế lực tẩy bài, chúng ta có thể thu thập được không ít tài nguyên quý hiếm, ta tính bế quan tiềm tu, toàn lực trùng kích Đại Thừa hậu kỳ.”

Thanh âm Vương Trường Sinh trầm trọng.

Vương gia ở trong mấy chục giới diện cũng là thế lực cầm cờ đi trước, Vương Thanh Sơn, Vương Mạnh Bân các tộc nhân cũng đã trưởng thành lên, hắn có thể an tâm bế quan.

《 Vạn Hải Tiên Kinh 》 không có bình cảnh, Vương Trường Sinh tu luyện đến Đại Thừa hậu kỳ chỉ là vấn đề thời gian, không giống tu sĩ Đại Thừa khác, kẹt ở Đại Thừa trung kỳ nhiều năm.

“Phu quân an tâm bế quan, chuyện trong tộc bọn Thanh Thành có thể giải quyết.” Uông Như Yên cười nói.

Nói chuyện phiếm vài câu, Vương Trường Sinh đi về phía lầu các màu xanh cách đó không xa.

Hắn đi vào một gian mật thất, khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu vận công tu luyện.



Xuân đi thu đến, vạn năm thời gian rất nhanh đã trôi qua.

Biển Đen giới, mảng hải vực màu đen mênh mông vô bờ nào đó.

Một con thuyền bay lóe ra hào quang màu xanh nhanh chóng lướt qua bầu trời, tốc độ đặc biệt nhanh, ba nam một nữ đứng ở trên con thuyền bay màu xanh, vẻ mặt bọn họ sợ hãi.

“Đáng chết, thế mà đụng tới yêu thú bậc tám, phân tán chạy trốn đi!”

Một thanh niên áo xanh cao cao gầy gầy đề nghị.

Hắn bấm pháp quyết, đôi giày màu xanh dưới thân sáng lên hào quang màu xanh lóa mắt, hóa thành một đạo độn quang màu xanh phá không mà đi, tốc độ đặc biệt nhanh.

Ba người khác ùn ùn làm phép chạy trốn, phương hướng không giống nhau.

Ầm ầm ầm, mặt biển nổ tung ra, mấy chục xúc tu màu đen thô to từ đáy biển bay ra, quật về phía bốn người.

Xúc tu màu đen thoải mái đập nát hộ thể linh quang của thanh niên áo xanh, đập hắn thành thịt nát, thi thể hóa thành một cái ngọc phù linh quang lập lòe, ngọc phù tan vỡ, chia năm xẻ bảy.

Thanh niên áo xanh hiện ra ở hư không ngoài mấy trăm dặm, ánh mắt hoảng sợ.

Một con bạch tuộc khổng lồ toàn thân màu đen lơ lửng ở trên mặt biển, rõ ràng là yêu thú bậc tám.

Thanh niên áo xanh bị dọa chết khiếp, đang muốn chạy trốn, nước biển kịch liệt quay cuồng, một vòi rồng sóng nước thô to phóng lên cao, giống như một cây trường thương màu đen, đâm về phía thanh niên áo xanh.

Đúng lúc này, một tiếng đao ngân chói tai vang lên, một đạo đao quang màu vàng lớn vô cùng từ trên trời giáng xuống, chém vỡ nát vòi rồng sóng nước.

Đao quang màu vàng lao thẳng đến bạch tuộc màu đen, còn chưa đánh trúng bạch tuộc màu đen, hư không phụ cận xuất hiện lượng lớn vết rách, nước biển tách thành hai.

Bạch tuộc màu đen phun ra một làn sóng âm màu đen, đồng thời mười mấy cái xúc tu màu đen thô to vung không ngừng, quật về phía đao quang màu vàng.

Đao quang màu vàng khí thế như cầu vồng, thoải mái đánh tan sóng âm màu đen, xúc tu màu đen giống như tờ giấy, bị đao quang màu vàng chém vỡ nát, ngay cả bạch tuộc màu đen cũng bị đao quang màu vàng chém thành hai nửa, một con bạch tuộc cỡ nhỏ bay ra khỏi cơ thể.

Một luồng hào quang màu bạc từ trên trời giáng xuống, bao phủ bạch tuộc cỡ nhỏ, cuốn vào trong một cái bình ngọc màu bạc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận