Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1581: Truyền thừa của Ngũ Long cung

"Hồ đạo hữu không cần hiểu lầm, tiểu muội đây trợ ngươi giúp một tay."

Tôn Dong Dong thản nhiên cười, lấy ra một thanh trường đao màu tím linh quang lóe ra.

Đúng lúc này, sắc mặt của nàng đại biến vội vàng nói: "Không tốt, lòng đất để có cái gì đang lại đây."

Ánh mắt nàng lạnh lùng, trường đao màu tím vừa bổ vào hư không, một đạo đao khí màu tím dài hơn mười trượng bắn ra, trảm trên mặt đất.

Oành đùng đùng!

Mặt đất xuất hiện một đạo dài hơn mười trượng, hố sâu hai thước. Một con hoàng sắc ngô công khôi lỗi thú dài hơn mười trượng từ lòng đất để chui ra, Vương Hiển Phân và ba tu sĩ Vương gia xuất hiện ở cửa sơn cốc, thần sắc bọn họ lạnh lùng.

"Chủ ý dám đánh Vương gia chúng ta, cũng không suy nghĩ mình có bao nhiêu cân lượng."

Vương Hiển Phân lạnh giọng nói, vẻ mặt sát khí.

Nếu không phải hắn trùng hợp đi ngang qua nơi đây, Vương Quý Dục và Âu Dương Minh Nguyệt liền phiền toái.

"Tế khôi lỗi thú, bày trận!"

Vương gia tu sĩ đều tế ra khôi lỗi thú bậc hai. Mỗi người tế ra ba con khôi lỗi thú bậc hai, ước chừng có mười lăm con khôi lỗi thú bậc hai. Tình thế xoay chuyển đột ngột, Vương gia từ nhược thế lập tức chuyển biến thành ưu thế. Khôi lỗi thú thành bộ và khôi lỗi thú bình thường không giống nhau. Nguyên bộ khôi lỗi thú có thể bố trí trận pháp. Không hề thiếu thế lực đặt trước khôi lỗi thú thànnh bộ với Vương gia, lấy ra cùng hậu bối quyết đấu, đề cao kinh nghiệm đấu pháp của bọn họ. Tán Tu Minh và Kim Đao môn đều mua nguyên bộ khôi lỗi thú Vương gia bán ra, tự nhiên biết uy lực khôi lỗ thú thành bộ.

Thanh niên áo đen vừa thấy nhiều khôi lỗi thú bậc hai như vậy, khóe miệng run rẩy vài cái. Hắn hận không thể một cái tát tát chết hai đồng bạn kia, ngượng ngùng cười nói: "Vương đạo hữu, hiểu lầm, đều là hiểu lầm. Chúng ta tiến vào bí cảnh đều là vì tầm bảo, hòa khí phát tài, mọi người cùng nhau hợp tác, tỷ lệ sống sót cao hơn, ý các ngươi như thế nào?"

"Hừ, các ngươi vừa rồi cũng không phải là nói như vậy, cùng nhau hợp tác tầm bảo cũng không phải là không thể được. Con yêu mãng kia thuộc về chúng ta."

Âu Dương Minh Nguyệt cũng không muốn cùng đối phương tử chiến, đòi hỏi một thi thể con yêu mãng bậc hai.

Vương gia đi xuống cầu thang, thanh niên áo đen miệng đầy đáp ứng xuống, đưa thi thể yêu mãng tặng cho Âu Dương Minh Nguyệt. Yêu mãng này giá trị ít nhất hai ngàn khối linh thạch, Vương gia kiếm được một chút.

...

Trải qua một hồi hiệp thương, bọn họ đạt thành ý kiến thống nhất. Các phái phái một tu sĩ Trúc cơ mở cấm chế, đồ vật thu hoạch được sẽ chia làm ba phần.

Vương gia phái ra Vương Hiển Phân, các phái Tán Tu Minh và Kim Đao môn cũng cử ra một người.

Ba người đồng thời lấy ra pháp khí công kích cấm chế. Không biết cấm chế đã tồn tại bao nhiêu năm, uy lực còn lại không còn mấy. Không qua bao lâu, cấm chế đã bị phá đi, một cái cửa động rộng vài trượng xuất hiện trước mặt bọn họ.

Vương Hiền Phân thả ra một con tiểu cẩu khôi lỗi thú, để nó nhảy vào bên trong sơn động, cũng không phát hiện điều gì dị thường.

Sơn động lớn hơn trăm trượng, trên đất có một bộ xương đang ngồi khoanh chân, khoác trên mình trường bào màu xanh rách nát. Cánh tay trái không cánh mà bay, vị trí trái tim có xương cốt gãy mở.

Vương Hiển Phân phân tích, chủ nhân động phủ bị trọng thương nên tìm một chỗ chữa thương, lại không nghĩ tới bị thương nặng quá mà chết.

Bên hông bộ xương có một túi trữ vật màu xanh. Tu tiên giới rất ít người sử dụng túi trữ vật, đều sử dụng trữ vật châu. Chủ nhân động phủ khẳng định không phải là người tu tiên của thời đại này.

Tiểu cẩu khôi lỗi thú vọt tới trước người hài cốt, cắn túi trữ vật, nhẹ nhàng lắc. Cả bộ hài cốt hoá thành một đống bạch cốt, rơi tán loạn trên mặt đất, làm dậy lên một mảng lớn bụi đất.

Bọn họ cẩn thận kiểm tra sơn động một chút, cũng không phát hiện điều gì khác thường, đành cùng nhau rời khỏi.

Trở lại bên ngoài, trước mặt mọi người, Vương Hiển Phân lấy ra túi trữ vật màu xanh. Sau khi mở miệng túi, một mảng sáng mờ màu xanh xẹt qua, đủ loại đồ vật xuất hiện trước mặt bọn họ. Có tài liệu yêu thú, tài liệu luyện khí, ngọc giản, phù triện.

Bọn họ cẩn thận kiểm tra, phát hiện linh dược và đan dược đều không thể sử dụng. Đây cũng là chuyện bình thuòng, đan dược được đựng bằng những dụng cụ bình thường. Đã trôi qua nhiều năm như vậy, linh khí của linh dược và đan dược đã sớm tan hết.

Pháp khí có linh quang ảm đạm, bên ngoài loang lổ vết tích, cũng không thể sử dụng.

Bọn họ xem xét toàn bộ ngọc giản, phát hiện chủ nhân là một tu sĩ Trúc cơ tên là Long Diệu Thiên, bị trọng thương mà chết. Nhưng hắn có để lại một tấm bản đồ, theo lời hắn nói, trong bí cảnh có truyền thừa của Ngũ Long cung.

Thời điểm Ngũ Long cung năm đó hùng cứ một phương, chiếm cứ đại bộ phận Ngũ Long hải vực. Sau khi Ngũ Long cung bị diệt, truyền thừa đều bị các thế lực lớn đoạt đi. Nhưng Ngũ Long cung trước khi diệt vong, đã kịp đem truyền thừa quan trọng bỏ ở Ngũ Long bí cảnh. Chỉ có những đệ tử trọng tâm mới biết được bí mật này, bên ngoài căn bản không hề truyền ra một chút tiếng gió.

Tổ tiên của Long Thiên Diệu chính là đệ tử trung tâm của Ngũ Long cung. Hắn cơ duyên xảo hợp, tiến vào được bí cảnh. Vốn định lấy truyền thừa Ngũ Long cung, nhưng đáng tiếc vận khí của hắn không tốt, bị truyền tống đến ổ yêu thú. May mắn giết ra được khỏi vòng vây, bản thân bị trọng thương mà chết.

“Truyền thừa Ngũ Long cung!”

Ấnh mắt của đám người Vương Quý Dục trở nên rực lửa. Thời kỳ Ngũ Long cung cường thịnh, có hơn mười vị Nguyên Anh tu sĩ, toàn bộ hải vực cũng vì vậy mà đổi tên thành Ngũ Long hải vực. Sau khi Ngũ Long cung bị diệt, truyền thừa bị các thế lực lớn phân chia. Không nghĩ tới Ngũ Long cung đặt truyền thừa trung tâm ở trong Ngũ Long bí cảnh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận