Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4470: Chi viện

Vương Nhất Đao ngừng lại, trường đao màu vàng trong tay hướng về mặt đất bổ thẳng một cái.

Kèm theo một tiếng đao ngân chói tai vang lên, hơn ngàn đạo đao khí màu vàng kim thổi quét ra, hóa thành hơn một ngàn con giao long màu vàng thô to, đi lên nghênh đón.

Sóng âm màu xanh bị đao khí màu vàng dày đặc chém vỡ nát, mặt đất chia năm xẻ bảy, khói bụi cuồn cuộn.

Một cái lưỡi dài màu xanh từ trong khói bụi bay ra, nghênh đón, lấy thế gió thu cuốn hết lá vàng, mang hơn ngàn đạo đao khí màu vàng nghiền nát.

Lưỡi dài màu xanh lao thẳng đến Vương Nhất Đao, Vương Nhất Đao vội vàng lấy ra Huyền Thủy Giáp Nguyên Phù, vỗ lên trên người.

Hào quang màu lam lóe lên, vô số phù văn màu lam tuôn trào ra, hóa thành một món chiến giáp màu lam hơi nước mênh mông, bảo vệ toàn thân.

Lưỡi dài màu xanh đánh lên chiến giáp màu lam, phát ra một tiếng vang trầm, Vương Nhất Đao hừ một tiếng, bay ngược ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi lớn.

Một con cóc thật lớn toàn thân màu xanh từ nơi xa bay tới, lưng có lượng lớn bọc phồng lên, mắt là màu xanh.

Vương Nhất Đao hít sâu một hơi, trường đao màu vàng trong tay trào ra ánh đao màu vàng dài hơn mười trượng, hướng về hư không chém một phát, hư không phát ra tiếng xé gió chói tai, xé rách ra, một ánh đao màu vàng kim quét ra, hóa thành một lốc xoáy màu vàng cao hơn ngàn trượng, hướng thẳng đến con cóc màu xanh.

Nơi lốc xoáy màu vàng đi qua, mặt đất nứt toác ra, xuất hiện từng vết nứt to dài, một chuỗi tiếng nổ qua đi, đất đá bắn tung tóe, khói bụi tràn ngập.

Phá Phong Trảm!

Phi Long Trảm lấy số lượng cùng uy lực nổi tiếng, Phá Phong Trảm lấy tốc độ nổi tiếng.

Cái lưỡi dài của con cóc màu xanh hóa thành một cây trường thương màu xanh, đi lên nghênh đón.

Một tiếng nổ qua đi, lốc xoáy màu vàng bị trường thương màu xanh đánh vỡ nát.

Mặt đất kịch liệt chớp lên, hóa đất thành cát, phạm vi trăm dặm biến thành sa mạc màu vàng, một thanh niên áo vàng dáng người khôi ngô đứng trên mặt đất, ngoài thân lóe lên phù văn, chính là phù binh.

Chân phải thanh niên áo vàng hướng mặt đất hung hăng dậm một cái, vô số hạt cát màu vàng đón gió bay đi, hóa thành một sa mạc màu vàng thật lớn, bao phủ con cóc màu xanh.

Vương Nhất Đao thân là linh thể giả, bảo vật trên người không ít, phù binh bậc sáu không vây được yêu thú bậc bảy bao lâu thời gian, về phần phù triện vây địch bậc bảy, hắn đã sớm dùng, bằng không cũng không cách nào chạy đến nơi đây.

Thừa dịp cơ hội này, Vương Nhất Đao và Vương Vĩnh Thiên bay về phía Vương Vĩnh An.

“Mau rút.”

Vương Nhất Đao thúc giục, giọng điệu sốt ruột.

“Nhất Đao lão tổ, mau đi theo ta, ta đã bố trí truyền tống trận loại nhỏ.”

Vương Vĩnh An lớn tiếng nói.

Vương Nhất Đao và Vương Vĩnh Thiên theo Vương Vĩnh An bay đi đáp ở trong một cái hẻm núi, Vương Vĩnh An phất tay áo, một lá cờ phướn màu vàng bay ra, vung về phía vách đá, vách đá sáng lên một mảng hào quang màu vàng, hiện ra một cái cửa động.

Bọn họ nhanh chóng lao vào, không qua bao lâu, bọn họ đã đến cuối, một tòa truyền tống trận chiếu vào mi mắt.

Đúng lúc này, một tiếng vang lớn đinh tai nhức óc, mặt đất kịch liệt chớp lên.

“Mau rút.”

Vương Vĩnh An bước nhanh đi đến trên truyền tống trận, ba người bọn Vương Nhất Đao theo sát sau đó.

Ầm ầm ầm, hang động sụp xuống, vô số đá vụn rơi xuống, Vương Vĩnh Thiên vội vàng lấy ra một cái ô nhỏ màu xanh, lơ lửng ở trên không đỉnh đầu, buông xuống một mảng lớn quầng sáng màu xanh, bảo vệ bọn họ, đá vụn bị quầng sáng màu xanh chặn lại.

Vương Vĩnh An đánh vào một pháp quyết, truyền tống trận bắt đầu nhanh chóng chớp lên, toàn bộ phù văn tỏa sáng, một cái lưỡi dài màu xanh bắn nhanh đến.

Mộ Dung Ngọc Sương vội vàng lấy ra một tấm khiên màu bạc, che ở trước người.

Một tiếng vang trầm cất lên, mặt ngoài tấm khiên màu bạc xuất hiện lượng lớn vết nứt, vết nứt càng lúc càng nhiều, rất nhanh đã tan vỡ.

Hạ phẩm thông thiên linh bảo căn bản ngăn không được yêu thú bậc bảy công kích, bị tấm khiên màu bạc ngăn trở như vậy, truyền tống trận sáng lên một đợt linh quang lóa mắt, bao phủ bóng người bọn họ.

Quầng sáng tan đi, bốn người bọn họ biến mất.

Một hang động bí ẩn trong lòng đất, một tòa truyền tống trận sáng lên, hiện ra bóng dáng bốn người bọn Vương Nhất Đao, bọn họ bị dọa toát mồ hôi lạnh khắp người, nếu không phải Vương Vĩnh An bố trí truyền tống trận, bọn họ đã mất mạng.

“Một lần này may có Vĩnh An ca, bằng không chúng ta đã thân tử đạo tiêu, đáng tiếc tòa truyền tống trận kia.”

Vương Vĩnh Thiên nói xong lời cuối cùng, trên mặt lộ ra biểu cảm đau lòng.

Mộ Dung Ngọc Sương có chút may mắn, nàng lúc trước còn cảm thấy Vương Vĩnh An làm điều thừa, không ngờ thật sự dùng tới truyền tống trận.

“Chỉ cần chúng ta không có việc gì là tốt rồi, truyền tống trận hủy diệt rồi có thể bố trí lại, an toàn đệ nhất.”

Vương Vĩnh An chẳng hề để ý nói, ở trong mắt hắn, an toàn so với cái gì cũng quan trọng hơn.

Vương Vĩnh Thiên lấy ra một tấm pháp bàn màu xanh nhạt, trên pháp bàn có một cái kim đồng hồ màu xanh, đánh vào một pháp quyết, kim đồng hồ nhanh chóng xoay tròn, cuối cùng chỉ hướng Đông Bắc.

“Có tộc nhân ở phụ cận! Không biết bọn họ có phải cũng đụng tới yêu thú bậc bảy hay không.”

Vương Vĩnh Thiên nhíu mày nói.

“Đi xem chút đi! Nếu là yêu thú bậc bảy, vậy đưa bọn họ đến nơi đây, ta bố trí vài tòa truyền tống trận loại nhỏ.”

Vương Vĩnh An vỗ ngực nói, vẻ mặt đầy tự hào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận