Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4604: Lục Nhãn Sa Chu (2)

Đoàn Thông Thiên vung trường đao màu xanh, sau khi một tiếng đao rít chói tai vang lên, hơn ngàn đao khí màu xanh quét ra, đánh tan sáu đạo hào quang màu vàng, sóng khí mạnh mẽ hất bay lượng lớn cát bay đá chạy, khói bụi tràn ngập.

Hai đạo lôi quang màu vàng thô to từ trong khói bụi bay ra, hướng thẳng đến con Lục Nhãn Sa Chu này, tốc độ đặc biệt nhanh.

Lục Nhãn Sa Chu đang muốn tránh đi, một tiếng nam tử quát to rung chuyển trời đất vang lên, thân thể nó khẽ run lên, phản ứng chậm một nhịp, bị lôi quang màu vàng đánh trúng, lôi quang màu vàng chói mắt bao phủ thân thể Lục Nhãn Sa Chu.

Hào quang màu đỏ lóe lên, một tòa tháp nhỏ lóe ra hào quang màu đỏ bỗng dưng hiện lên, nháy mắt phóng to, phun ra một quầng sáng màu đỏ, bao phủ con Lục Nhãn Sa Chu này.

Thân thể Lục Nhãn Sa Chu lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được thu nhỏ, hướng về cái đáy tòa tháp khổng lồ màu đỏ bay đi, một con Lục Nhãn Sa Chu khác muốn ra tay giúp đỡ, cát bay đá chạy mơ hồ một cái, hóa thành hình thái phi kiếm, lao thẳng đến Lục Nhãn Sa Chu.

Lục Nhãn Sa Chu thúc giục pháp tướng, phun ra một quầng sáng màu vàng, bao phủ phi kiếm đánh tới, những phi kiếm này hóa đá hết, từ giữa không trung ngã xuống, va đập vỡ nát.

Nhân cơ hội này, quầng sáng màu đỏ cuốn một con Lục Nhãn Sa Chu vào trong tòa tháp khổng lồ màu đỏ, tòa tháp khổng lồ màu đỏ chớp lên không ngừng.

Một đao khí màu xanh quét đến, hướng thẳng đến một con Lục Nhãn Sa Chu khác mà đi.

Hào quang màu xanh lóe lên, một ấn tỳ nhỏ lóe ra hào quang màu xanh bỗng dưng hiện lên, nháy mắt phóng to, đánh về phía Lục Nhãn Sa Chu.

Hư ảnh con nhện trên đỉnh đầu Lục Nhãn Sa Chu phun ra một quầng sáng màu vàng, che kín đao khí màu xanh đánh tới, đao khí màu xanh nhanh chóng hóa đá, từ giữa không trung rơi xuống.

Mắt của hư ảnh con nhện đều bắn ra một đạo hào quang màu vàng, đánh lên ấn tỳ khổng lồ màu xanh, ấn tỳ khổng lồ màu xanh nhất thời bốc lên một làn khói, linh quang hơi ảm đạm.

Một đạo hào quang màu xanh từ trong ấn tỳ khổng lồ màu xanh bay ra, hướng thẳng đến Lục Nhãn Sa Chu, chính là sợi tơ thần hồn.

Lục Nhãn Sa Chu tự nhiên sẽ không đón đỡ, còn chưa kịp tránh đi, lại một tiếng nam tử quát to vang lên, thân thể Lục Nhãn Sa Chu run rẩy một cái.

Sợi tơ thần hồn đánh trúng Lục Nhãn Sa Chu, Lục Nhãn Sa Chu phát ra tiếng rít thê lương. Ấn tỳ khổng lồ màu xanh nở rộ hào quang màu xanh, đập xuống, hư ảnh con nhện chưa từng cô đọng, căn bản không ngăn được, nháy mắt bị đánh tan, ấn tỳ khổng lồ màu xanh nện ở trên thân Lục Nhãn Sa Chu, đất rung núi chuyển, đỉnh núi đều bị san bằng.

Đoàn Thông Thiên lộ vẻ mặt vui mừng, nếu có thể bởi vậy giết chết con Lục Nhãn Sa Chu này, bọn họ có thể tiếp tục tiêu diệt một con Lục Nhãn Sa Chu khác.

Ấn tỳ khổng lồ màu xanh nhanh chóng biến thành màu vàng đất, sau đó chia năm xẻ bảy, Lục Nhãn Sa Chu hiện ra, bình yên vô sự, ngoài thân bao trùm một tầng giáp đất thật dày.

Nếu dễ dàng bị giết như vậy, Lục Nhãn Sa Chu cũng sẽ không hung danh vang xa.

Lục Nhãn Sa Chu vừa thoát vây, một quầng sáng màu vàng kim từ trên trời giáng xuống, bao phủ Lục Nhãn Sa Chu, chính là Huyễn Nguyệt Bảo Kính gây ra.

Ánh mắt Lục Nhãn Sa Chu dại ra, vẻ mặt hoảng hốt.

Tòa tháp khổng lồ màu đỏ chớp lên không ngừng, linh quang hơi ảm đạm.

Đoàn Thông Thiên bấm pháp quyết, tòa tháp khổng lồ màu đỏ phun ra một quầng sáng màu đỏ, bao phủ Lục Nhãn Sa Chu, cuốn vào trong tòa tháp khổng lồ.

Tòa tháp khổng lồ màu đỏ rơi trên mặt đất, Đoàn Thông Thiên vung tay phải, một tấm phù triện ánh vàng rực rỡ rời tay, hóa thành một màn hào quang màu vàng thật lớn, bao phủ tòa tháp khổng lồ màu đỏ, bề mặt màn hào quang màu vàng có một hình hoa sen màu vàng.

Vương Thanh Sơn và Đoàn Thông Thiên đều lấy ra một tấm trận bàn hơi nước mênh mông, đánh vào mấy pháp quyết, hơn ngàn đạo hào quang màu lam phá đất chui ra, hóa thành một màn nước màu lam thật lớn, úp ngược tòa tháp khổng lồ màu đỏ ở bên trong.

Bọn họ vừa làm xong những thứ này, tòa tháp khổng lồ màu đỏ liền kịch liệt chớp lên, xuất hiện từng vết nứt nhỏ bé.

Hạ phẩm thông thiên linh bảo tự nhiên không vây được hai con Lục Nhãn Sa Chu bậc bảy trung phẩm thời gian quá dài, Đoàn Thông Thiên lấy ra bảo vật đưa tin, liên hệ đám người Vương Thanh Phong.

Vương Thanh Sơn thả ra Vương Lôi, để hắn hái Ngũ Thải Cô.

Qua một lúc, tòa tháp khổng lồ màu đỏ nổ tung, hai con Lục Nhãn Sa Chu thoát vây, một chiếc thuyền bay màu đỏ từ nơi xa bay tới, cách mặt đất năm trượng.

“Đi mau, không vây được chúng nó thời gian quá dài.”

Vương Thanh Sơn thúc giục.

Bọn họ nhanh chóng bay qua ngọn núi cao này, một cánh đồng tuyết rộng lớn xuất hiện ở trước mặt bọn họ, lượng lớn bông tuyết màu trắng từ trên cao bay xuống.

Chờ Lục Nhãn Sa Chu thoát vây, bọn họ đã biến mất ở trong cánh đồng tuyết.

Lục Nhãn Sa Chu đuổi theo một khoảng cách, chưa tìm được bảy người Vương Thanh Sơn, sau khi phát tiết một phen, quay trở về sào huyệt.

Bảy ngày sau, một mảng dãy núi màu trắng liên miên chập trùng, trên bầu trời bay xuống lượng lớn bông tuyết màu trắng, một hẻm núi nhỏ ba mặt là núi, bảy người Vương Thanh Sơn đứng ở ngoài hẻm núi, sắc mặt ngưng trọng.

Bọn họ hao phí nhiều thời gian như vậy, trải qua nhiều hiểm trở, cuối cùng đã tới mục đích.

Căn cứ tình báo biểu hiện, ngọn băng diễm bậc bảy kia ngay trong hang của hẻm núi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận