Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3524: Thanh danh bước đầu nổi bật (2)

Không qua bao lâu, tiến hành đợt tỷ thí thứ hai, đối thủ của Vương Viễn Giang là một nam tử áo đỏ dáng người khôi ngô.

Vương Viễn Giang sau khi thi triển cho mình hai đạo phòng ngự, khống chế hai con rối thú bậc hai đối địch. Nam tử áo đỏ không thể phá hủy phòng ngự của Vương Viễn Giang, không làm gì được hai con rối thú bậc hai, rất nhanh bại trận.

Lúc này, Triệu Cảnh Diễm và Tần Tú Lâm cũng đánh bại đối thủ.

Mấy vòng tỷ thí kế tiếp, Vương Viễn Giang và Vương Viễn Hoành bằng vào con rối thú liền đánh bại đối thủ, thuận lợi thăng cấp.

Sau non nửa canh giờ, chỉ còn lại Vương Viễn Hoành, Vương Viễn Giang, Triệu Cảnh Diễm cùng Tần Tú Lâm.

Vương Viễn Hoành gặp Tần Tú Lâm, Triệu Cảnh Diễm gặp Vương Viễn Giang.

“Tần phu nhân, Vương đạo hữu, nhàn rỗi thì cũng nhàn rỗi, chúng ta đánh cược đi! Xem hậu bối của ai có thể đạt được hạng nhất, ta dùng một bình Xích Chi Đan làm tiền đặt cược, như thế nào?”

Triệu Thế Vũ đề nghị, lấy ra một cái bình sứ màu đỏ.

“Ta không có ý kiến, ta dùng một tấm Thất Tinh Hóa Linh Phù làm tiền đặt cược.”

Thiếu phụ váy vàng lấy ra một lá bùa hào quang màu bạc lấp lánh.

Đan dược của Triệu gia có chút danh tiếng, mà vài loại lá bùa cấp bốn Tần gia bán ra được tu sĩ Nguyên Anh yêu thích.

“Lão phu dùng cây Thước Huyền Vân này làm tiền đặt cược đi!”

Vương Di Nham lấy ra một cây thước ngọc linh quang lấp lánh, cười nói.

Tỷ thí vừa bắt đầu, hai cánh tay Triệu Cảnh Diễm vung lên, mười mấy quả cầu lửa màu đỏ bay ra, đánh về phía Vương Viễn Giang.

Vương Viễn Giang vừa thi triển cho mình hai đạo phòng ngự, vừa khống chế con rối thú công kích Triệu Cảnh Diễm.

Mười mấy quả cầu lửa màu đỏ bị phòng ngự của Vương Viễn Giang chặn được, nhưng Triệu Cảnh Diễm cũng lao về phía con rối thú.

Con rối thú vượn vung nắm đấm đánh về phía Triệu Cảnh Diễm, Triệu Cảnh Diễm không hề sợ hãi, nắm tay phải sau khi sáng lên một đợt hào quang màu đỏ lóa mắt, nghênh đón.

Một tiếng nổ vang lên, con rối thú vượn bay ngược đi, con rối thú hổ khổng lồ lao tới, mở ra cái mồm to như chậu máu, lộ ra hàm răng bén nhọn.

Thân hình của Triệu Cảnh Diễm nhoáng lên một cái, chợt xuất hiện ở trước mặt Vương Viễn Giang, giày của hắn linh quang lấp lánh, hiển nhiên là pháp khí phi hành.

Hắn lúc trước vẫn luôn giấu tài, hắn thật ra là pháp thể song tu.

Con rối thú của Vương gia tương đối lợi hại, đây là chuyện mọi người đều biết, Triệu Cảnh Diễm không dám kéo dài, tính phát huy đầy đủ sở trường của mình, đánh bại Vương Viễn Giang.

Nắm tay phải của hắn chợt hiện ra một ngọn lửa màu đỏ, thân thể truyền đến tiếng xương khớp vang “lách cách”, dáng người phồng to, nắm tay phải mang theo một làn sóng nhiệt đánh về phía Vương Viễn Giang.

Hai tiếng vang trầm qua đi, phòng ngự của Vương Viễn Giang tan vỡ hết.

Vương Viễn Giang không hề sợ hãi, sau khi nắm tay phải chợt hiện ra một mảng hào quang màu lam, thân thể theo đó phồng to, nghênh đón.

Một tiếng trầm nặng vang lên, hai nắm đấm va chạm, Vương Viễn Giang không chút sứt mẻ, Triệu Cảnh Diễm lui hai bước.

“Ngươi cũng là thể tu.”

Triệu Cảnh Diễm kinh ngạc nói.

Vương Viễn Giang chưa trả lời, vung hai cánh tay, nghênh đón, hai người đều chưa vận dụng pháp khí, dựa vào sức mạnh thân thể đối kháng.

Từng làn sóng khí mạnh thổi quét ra, Vương Viễn Giang hiển nhiên hơi nhỉnh hơn một bậc, Triệu Cảnh Diễm rơi vào thế yếu, không qua bao lâu, Triệu Cảnh Diễm liền bại trận.

“Đa tạ, Triệu đạo hữu.”

Vương Viễn Giang khách khí nói. Hắn vẫn là lần đầu tiên gặp được thể tu Trúc Cơ kỳ.

Một bên khác, Tần Tú Lâm cũng đã đánh bại Vương Viễn Hoành.

Vương Viễn Giang và Tần Tú Lâm quyết đấu, tỷ thí vừa bắt đầu, Vương Viễn Giang lấy ra một cây côn sắt hào quang màu lam lấp lánh, vung côn sắt màu lam đập về phía Tần Tú Lâm.

Tần Tú Lâm không dám sơ ý, lấy ra một hạt châu lấp lánh hào quang màu bạc, phóng ra một đạo ánh sáng bạc bao phủ chính mình.

Vương Viễn Giang lấy ra một cái ô nhỏ hào quang màu lam lấp lánh, phóng ra một quầng sáng màu lam bảo vệ bản thân, cũng vỗ lên trên người mấy lá bùa phòng ngự, hắn vung côn sắt màu lam đập về phía Tần Tú Lâm.

Tần Tú Lâm công kích mạnh mẽ, nhưng cũng không cách nào một đòn đánh tan phòng ngự của Vương Viễn Giang, nàng ngăn cản Vương Viễn Giang công kích có chút cố sức, tầng tầng bóng côn đánh lên trên ánh sáng bạc, ánh sáng bạc lóe lên không ngừng, linh quang ảm đạm xuống.

Sắc mặt Vương Viễn Giang trầm xuống, điên cuồng rót pháp lực vào côn sắt màu lam, côn sắt màu lam nở rộ ra hào quang màu lam chói mắt, mang theo một đợt tiếng xé gió đánh về phía Tần Tú Lâm.

Ở trong một tràng tiếng nổ, phòng ngự của Tần Tú Lâm giống như tờ giấy, bị cây côn khổng lồ màu lam đập vỡ nát, mắt thấy cây côn khổng lồ màu lam sắp đánh trúng đầu Tần Tú Lâm, một bàn tay màu vàng bỗng dưng hiện lên, chặn cây côn khổng lồ màu lam.

“Chúng ta nhận thua.”

Thiếu phụ váy vàng mở miệng nói, dám đánh cược dám chịu thua.

So với tiền đặt cược, tính mạng Tần Tú Lâm càng quý giá hơn.

“Đa tạ, Tần tiên tử.”

Vương Viễn Giang thu hồi pháp khí. Nói thật, chỉ cần Tần Tú Lâm kiên trì lâu một chút nữa, thì có thể đánh bại Vương Viễn Giang.

Vương Di Nham cười ha ha nhận tiền đặt cược, khen ngợi Vương Viễn Giang vài câu.

Các tu sĩ tiếp tục uống rượu nói chuyện phiếm. Một trận chiến hôm nay, thanh danh Tần Tú Lâm, Vương Viễn Giang cùng Triệu Cảnh Diễm ba người cũng liền lan truyền ra, có chút danh tiếng ở trong thế hệ trẻ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận