Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1861: Bế quan tu luyện (1)

“Đúng vậy, Đới đạo hữu có chuyện nói thẳng là được.”

Vương Trường Sinh không biểu lộ gì nói, trong lòng thầm nghĩ: “Quả nhiên là có mưu đồ, thứ nên tới chung quy phải tới.”

“Không có gì, các ngươi đạt được cái gì, Vạn Kiếm môn chúng ta không có hứng thú, nhưng chúng ta hy vọng các ngươi biết, không có Vạn Kiếm môn chúng ta, các ngươi không có cách nào đạt được một khối địa bàn lớn như vậy ở Ngũ Long hải vực. Có Vạn Kiếm môn chúng ta chống lưng cho các ngươi, cho dù Nhật Nguyệt cung vì Hoàng Long đảo trả thù Vương gia các ngươi, chúng ta cũng sẽ không đứng nhìn.”

Đới Nhân nói hai chữ chống lưng rất nặng, hắn là đang nhắc nhở Thanh Liên tiên lữ, Vạn Kiếm môn mới là chỗ dựa của Vương gia, đừng quên gốc.

“Đây là tự nhiên, quý phái nếu là có chỗ nào dùng tới chúng ta, chúng ta nhất định làm hết sức.”

Uông Như Yên nói có chút hàm hồ. Vạn Kiếm môn là chỗ dựa của Vương gia, nhưng không đại biểu Vạn Kiếm môn bảo Vương gia đi chịu chết, Vương gia cũng làm theo.

“Có câu này của các ngươi, vậy là đủ, lúc cần các ngươi hỗ trợ, chúng ta sẽ liên hệ các ngươi. Lý Cảnh lão thất phu này tự mình tới cửa chúc mừng, đây là tiên lễ hậu binh, các ngươi đoạn thời gian tới đây đừng tìm Lục gia gây hấn, chuyện liên lụy đến Nhật Nguyệt cung, phải thận trọng, chúng ta là chống lưng cho Vương gia các ngươi, nhưng phải xem là chuyện gì.”

Vạn Kiếm môn không hy vọng Vương gia thường xuyên gây chuyện, trêu chọc phiền toái không cần thiết cho Vạn Kiếm môn.

“Đới đạo hữu yên tâm, chúng ta biết làm thế nào.”

Vương Trường Sinh lập tức đáp ứng. Hắn tính bế quan tu luyện một đoạn thời gian, tự nhiên sẽ không chủ động gây chuyện.

“Vậy thì tốt, Đới mỗ còn có việc trong người, sẽ không ở lâu, cáo từ.”

Tiễn bước Đới Nhân, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên tới chỗ ở của Hoàng Phủ Duệ, Hoàng Phủ Duệ thế mà tự mình tới, ra ngoài Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên dự kiến.

Hàn huyên đơn giản vài câu, Hoàng Phủ Duệ nói rõ ý đồ đến: “Vương đạo hữu, lão phu muốn thông gia với Vương gia các ngươi, không biết ý các ngươi như thế nào?”

Hoàng Phủ gia ở Vẫn Tiên Băng Nguyên phát hiện một món bảo vật, bởi vì đủ loại nguyên nhân, cần giao long băng thuộc tính cấp bốn mới có thể lấy ra bảo vật. Hoàng Phủ gia cùng Vương gia trở thành thông gia, có lẽ có thể mượn con Băng Phong Giao kia của Vương Thanh Linh lấy bảo vật, thật sự không được, cũng có thể hợp tác.

“Thông gia?”

Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên hơi sửng sốt. Nói thật, Hoàng Phủ gia cùng Vương gia không có giao tình gì, số lần lui tới có thể đếm được trên đầu ngón tay, Hoàng Phủ Duệ đột nhiên nói muốn thông gia với Vương gia, thực sự ra ngoài bọn họ dự kiến.

“Nói rõ đi! Chúng ta ở Vẫn Tiên Băng Nguyên phát hiện một món bảo vật, cần con giao long kia của cháu gái các ngươi hỗ trợ lấy bảo vật, chuyện này đối với hai nhà chúng ta mà nói đều là một chuyện tốt.”

Hoàng Phủ Duệ thành khẩn nói, hắn nếu không nói rõ, Vương gia chưa chắc đáp ứng.

Trừ bỏ lấy bảo vật, Vương gia mạng lưới quan hệ khổng lồ, trời nam đất bắc đều có thế lực phái người tham gia, thông gia với Vương gia, đối với Hoàng Phủ gia mà nói cũng là một chuyện tốt. Thông gia của Hoàng Phủ gia không có một trăm cũng có tám mươi, thông gia có thực lực, mới có thể được Hoàng Phủ gia coi trọng.

Thông gia có thực lực mới là thông gia, thông gia không thực lực gọi là họ hàng xa, đây là chuẩn tắc làm việc của Hoàng Phủ gia.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên lộ vẻ mặt suy nghĩ, bắt đầu cân nhắc lợi hại trong đó.

“Hoàng Phủ đạo hữu, ngươi là muốn con Băng Phong Giao kia của Thanh Linh?”

Hoàng Phủ Duệ lắc đầu nói: “Đương nhiên không phải, chúng ta đã là thông gia, có thể hợp tác lấy bảo vật.”

Vương Trường Sinh nhíu mày, hỏi: “Hoàng Phủ đạo hữu, ngươi bây giờ muốn đi lấy bảo vật?”

“Cái đó đương nhiên không phải, ít nhất phải đợi cháu gái ngươi bồi dưỡng Băng Phong Giao đến cấp bốn, phương diện này chúng ta không nhúng tay vào được. Không có giao long băng thuộc tính cấp bốn, đừng hy vọng lấy bảo vật.”

Hoàng Phủ Duệ trịnh trọng nói. Vẫn Tiên Băng Nguyên đứng ở hàng ngũ một trong bảy đại hung địa Nam Hải, không có ai dẫn đường, cho dù Vương gia dốc cả ổ, cũng không nhất định có thể tìm được chỗ bảo vật, hắn trái lại cũng không lo lắng. Mộ Dung thế gia sai lượng lớn tinh nhuệ đi Vẫn Tiên Băng Nguyên tầm bảo, thương vong thê thảm nặng nề, nếu không cũng sẽ không bị diệt.

Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên cân nhắc chút, đáp ứng. Lấy bảo vật không biết là chuyện khi nào, nhưng thông gia, trong ngắn hạn có thể mang đến lợi ích thật lớn cho Vương gia.

“Một lời đã định, Hoàng Phủ đạo hữu, chúng ta sẽ phái người đi Hoàng Phủ gia các ngươi cầu thân, chuyện còn lại, giao cho tiểu bối là được.”

Hoàng Phủ Duệ giãn mặt ra cười, nói: “Đây là điều tất nhiên, chuyện trước kia, qua rồi thì để nó trôi qua.”

Hắn chỉ là việc Hoàng Phủ gia trước đó muốn mua Băng Phong Giao, đã là thông gia, chuyện này cũng liền trôi qua.

Vương Trường Sinh cười cười, gật đầu nói: “Đây là tất nhiên, Hoàng Phủ đạo hữu hiếm khi đến một chuyến, ở thêm vài ngày.”

Căn nhà yên tĩnh nào đó, Vương Thanh Sơn cùng Hoàng Phú Quý ngồi cùng một chỗ uống trà nói chuyện phiếm.

“Hoàng đạo hữu, ngươi không ngại xa xôi vạn dặm tới tham gia kết anh đại điển của ta, có lòng rồi, ta lấy trà thay rượu, kính ngươi một chén.”

Vương Thanh Sơn giơ chén trà, kính Hoàng Phú Quý một chén.

Bạn cần đăng nhập để bình luận