Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1670: Trùng trùng quỷ ảnh

Tử Nguyệt tiên tử lấy ra lệnh bài, mở cửa vào, phi chu màu đen bay vào di chỉ Trấn Hải tông.

Sau thời gian một chén trà nhỏ, phi chu màu đen đáp xuống một toà cao phong hoang vắng.

“Vương sư huynh, tất cả những thứ có liên quan đến Trấn Hải tông, ta đều đã xoá sạch. Nói với tộc nhân của ngươi đây chỉ là một di chỉ, không cần nói là di chỉ Trấn Hải tông. Nếu lỡ như để lộ tin tức, vậy thì rất phiền toái.”

Tử Nguyệt tiên tử truyền âm nói, nàng thu thập một chút di chỉ, xoá đi tất cả những gì liên quan đến Trấn Hải tông. Tuyệt đối không nhìn ra có quan hệ gì với Trấn Hải tông, hai chữ Trấn Hải căn bản không tồn tại. Đương nhiên, cũng có khả năng sẽ quên, chỉ cần Vương Trường Sinh không thừa nhận, vậy liền không có vấn đề.

Biết về di chỉ Trấn Hải tông và không biết về di chỉ Trấn Hải tông là hai chuyện khác nhau. Người trước rất có khả năng là hậu nhân Trấn Hải tông. Người sau có thể nói là vận khí tốt, ngẫu nhiên phát hiện di chỉ. Tính chất không giống nhau.

Vương gia có được một di chỉ của đại môn phái, sẽ trêu chọc nhiều thế lực ghen tức dòm ngó. Vương Trường Sinh là hậu nhân Trấn Hải tông. Nếu để người ngoài biết được di chỉ Trấn Hải tông, Nhật Nguyệt cung khẳng định sẽ tìm đến cửa. Ngay cả khi có Vạn Kiếm môn ra mặt, di chỉ khẳng định sẽ không bảo đảm. Nói không chừng toàn bộ Vương gia đều phải gặp xui xẻo.

Cũng không có cách nào khác, Vương Trường Sinh muốn di chuyển hơn một ngàn tu sĩ tiến vào di chỉ. Bọn họ không có khả năng vĩnh viễn ngốc ở trong này, tương lai nếu trời khỏi nơi này, khó đảm bảo sẽ không để lộ tin tức.

“Các ngươi nghe cho rõ đây, lão phu phát hiện di chỉ của một đại môn phái. Về sau các ngươi cứ ở trong này tu luyện, tận dụng linh mạch để trồng linh điền. Tình huống nơi này có chút đặc thù, gia tộc không thể vận chuyển nhiều tài nguyên tu tiên cho các ngươi.”

Vương Trường Sinh dùng một loại giọng điệu nghiêm khắc nói.

...

Vì bảo vệ bí mật, tộc nhân tiến vào di chỉ không thể dễ dàng rời khỏi di chỉ. Đồng thời cũng lưu lại một đường lui, vạn nhất xảy ra chuyện như diệt tộc. Có những tộc nhân ở đây, Vương gia còn có thể Đông sơn tái khởi. Vương Trường Sinh phòng bị cho chuyện có thể xảy ra.

Tộc nhân tiến vào di chỉ, bọn từ nhỏ lớn lên ở Vương gia, đối với gia tộc có lòng trung thành nhất định.

“Vâng, lão tổ tông.”

Chúng tộc nhân trăm miệng một lời đáp, vẻ mặt mỗi người đều mười phần kích động.

Di chỉ này có diện tích gấp mấy lần Thanh Liên đảo, linh khí dư thừa. Tu luyện ở trong này, tốc độ tu luyện khẳng định rất nhanh.

“Thiên Kỳ, ngươi dẫn dắt bọn họ, hảo hảo an trí cho bọn họ. Tìm chỗ thành lập từ đường gia tộc, còn có luyện khí phong, luyện đan phong,…một loạt những nơi gia tộc cần phải có.”

Di chỉ Trấn Hải tông quá lớn, Vương Thiên Kỳ và hơn một trăm người này cũng không nhiều.

Trong một đoạn thời gian rất dài, bọn họ đều phải ngốc ở trong này tu luyện, đương nhiên cần lập từ đường gia tộc và những nơi khác. Còn muốn thành lập giới luật, từ ý nghĩa nào đó mà nói, nơi này chính là Vương gia thứ hai.

“Vâng, tằng tổ phụ.”

Vương Thiên Kỳ luôn miệng đáp ứng, dẫn theo tộc nhân lui xuống. Vương Trường Sinh và Tử Nguyệt tiên tử vội vàng rời khỏi, tiếp tục di dời tộc nhân.

Dựa theo kế hoạch của Vương Trường Sinh, sẽ di dời hơn một ngàn người tu tiên đến. Nếu không muốn làm những tu sĩ cao giai khác chú ý, thời gian nhanh nhất cũng phải một năm, chậm thì tốn nhiều năm.

Trên hoang đảo, một ngọn núi cao ngất màu đen, Diệp Hải Đường bận một thân váy đen thêu hoa sen, ngồi xếp bằng trên một toà hoa sen màu đen, thần sắc lạnh lùng. Một cây phiên kỳ dài hơn mười trượng cấm trên thân thể nàng, mặt cờ đón gió bay múa. Trên mặt cờ có một đám mặt quỷ dữ tợn, như ẩn như hiện.

Một con cốt thi từ trong mặt đất chui ra, mấy trăm quỷ vật xông ra từ các nơi.

Quỷ tu và quỷ vật là hai loại khác nhau. Thứ trước có công pháp, có thần chí, biết suy nghĩ. Thứ sau không có công pháp, không có thần trí, chỉ là một công cụ giết chóc.

Nếu là người tu tiên bình thường ngốc ở đây, thời gian quá dài, sẽ bị âm khí nhập thể, mất đi thần trí, cuối cùng trở thành quỷ vật. Diệp Hải Đường là quỷ tu, nơi này đối với nàng mà nói là linh địa tu luyện. Nàng căn bản không sợ âm khí nhập thể.

Chỗ hoang đảo này có không ít ruộng đất, có thể dùng để gieo trồng linh dược thuộc tính âm, phụ trợ nàng tu luyện.

Trước đó, Diệp Hải Đường cần hàng phục quỷ vật trên đảo, sai sử chúng làm việc cho mình. Tạo ra một quân đoàn quỷ vật thuộc về mình.

Không sai, Vạn quỷ hải vực có phần đông là quỷ vật, nơi này không thiếu nhất chính là quỷ vật. Nhưng những quỷ vật ở đây đều là quỷ vật cấp thấp, nếu có một con thiên quỷ có linh tính, thực lực của Diệp Hải Đường có thể tăng lên không ít.

Thiên quỷ là quỷ vật có được linh trí. Nghiêm khắc mà nói, thiên quỷ cũng có thể xem là quỷ tu. Bởi vì thiên quỷ có tu luyện công pháp, có thể thông qua hấp thu âm khí để tu luyện. Cắn nuốt tinh huyết và tinh hồn của sinh vật là phương pháp tu luyện nhanh nhất. Nhưng quỷ vật có cấp bậc càng cao, việc tiến cấp sẽ càng khó khăn.

Từng trận âm phong thét gào, tiếng gào khóc thảm thiết vang lớn trong hang động. Mấy trăm con cốt thi và quỷ vật đánh tới từ bốn phương tám hướng. Chúng nó không dám tới gần Diệp Hải Đường.

Lũ quỷ vật cấp thấp này chỉ là Luyện khí kỳ, cao nhất cũng chỉ Trúc cơ kỳ. Không có quỷ vật Kim Đan kỳ.

“Chút tài mọn, cũng dám múa bữa trước cửa Lỗ Ban, lăn ra đây cho ta.”

Sắc mặt Diệp Hải Đường lạnh lùng, Bách quỷ tiên trong tay chợt bắn ra, đánh về hướng hư không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận