Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2011: Kinh ngộ dị tộc

“Vạn Kiếm môn Tiền tiên tử quá ngu xuẩn rồi, vì một cây Quỷ Âm thụ, liền từ bỏ một cây linh dược vạn năm, đây chính là linh dược vạn năm hóa thành hình người.”

“Đúng vậy, vẫn là Triệu sư huynh cao minh.”

Nghe lời lẽ khen tặng của đồng môn, trên mặt Triệu Địa không khỏi lộ ra một sự đắc ý.

Đúng lúc này, một giọng nữ tử lạnh lùng vô cùng chợt vang lên: “Cao minh? Ta thấy là ngu xuẩn mới đúng!”

Vừa dứt lời, một tấm mạng nhện màu vàng lớn hơn trăm trượng từ trên trời giáng xuống, bao phủ bốn người bọn họ.

Một con nhện màu vàng lớn hơn trăm trượng từ trên trời giáng xuống, tròng mắt con nhện màu vàng là màu bạc, lưng có một khuôn mặt nữ tử tuyệt đẹp.

Con nhện màu vàng há mồm, một mảng tơ nhện màu vàng mỏng manh bay ra, nháy mắt xuyên thủng hộ thể linh quang của bốn người bọn Triệu Địa, thân thể bọn họ lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được biến thành thây khô.

Ánh vàng chợt lóe, con nhện màu vàng hóa thành một thiếu phụ váy vàng châu tròn ngọc sáng, da thịt trắng như tuyết, trên cánh tay của nàng trải rộng lông màu vàng nhạt, sau đầu có một cái mồm như chậu máu dữ tợn.

Nàng thu hồi tấm lưới lớn màu vàng, giúp cậu bé áo sam màu xanh thoát vây.

“Bảo ngươi đừng chạy lung tung khắp nơi, may mà là đụng tới những người này, nếu như bị lão quái vật khác bắt được, khẳng định ăn ngươi.”

Thiếu phụ váy vàng không chút khách khí khiển trách.

Cậu bé áo sam màu xanh tủi thân và uất ức cúi đầu xuống, không nói gì.

“Đi thôi! Theo ta trở về, vừa rồi có một linh quỷ Nguyên Anh kỳ đi theo ngươi, may mà cô ta chưa động thủ bắt ngươi đi.”

Thiếu phụ váy vàng lục soát đi tài vật trên thân bốn người bọn Triệu Địa, dẫn theo cậu bé áo sam màu xanh rời khỏi.

...

Một mảng dãy núi màu đen liên miên phập phồng, một lốc xoáy màu xanh cao hơn trăm trượng nhanh chóng thổi quét qua từ trên không dãy núi màu đen, ở phía sau lốc xoáy màu xanh, một luồng hào quang màu xanh đuổi theo không tha.

Hào quang màu xanh là một nam nhân trung niên ở trần, nửa thân dưới thắt một tấm da thú màu xanh nhạt, trên mặt có mấy miếng vảy màu xanh. Ánh mắt hắn âm trầm, hắn đuổi theo lâu như vậy, cũng chưa đuổi kịp đối phương.

Trong lốc xoáy màu xanh, Vương Hoa Phong sắc mặt tái nhợt, bộ dáng pháp lực tiêu hao quá độ.

Dựa theo tốc độ trước mắt của hắn, bọn họ bị đuổi kịp chỉ là vấn đề thời gian.

Vương Thanh Thiến chau mày, nàng từ trong lòng lấy ra một hạt châu màu xanh nhạt, hạt châu màu xanh lóe ra linh quang.

“Có tộc nhân tới đây.”

Vương Thanh Thiến vui vẻ vô cùng, rồi lại chau mày, nếu ở trước đó, nàng khẳng định rất vui vẻ, nhưng bây giờ sau người có một vị dị tộc Nguyên Anh kỳ đi theo, Vương Thanh Thiến không vui nổi.

Phía sau truyền đến một tràng tiếng rít quái dị, hơn một ngàn con mãng xà khổng lồ màu xanh phần thân thô to như vại nước từ phía sau lao tới, chúng nó đều mở ra cái mồm như chậu máu, cắn về phía lốc xoáy màu xanh.

Tiếng xé gió rền vang, bên trong lốc xoáy màu xanh bay ra một mảng lớn đao gió màu xanh dài hơn một trượng, che cả bầu trời, đón đỡ mãng xà khổng lồ màu xanh.

Ầm ầm ầm!

Sau một chuỗi tiếng nổ vang lên, mấy trăm con mãng xà khổng lồ màu xanh bị đao gió màu xanh dày đặc chém vỡ nát, biến thành tóc màu đen đầy trời.

Một trận cuồng phong thổi qua, tóc màu đen liền biến mất.

Mãng xà khổng lồ màu xanh số lượng quá nhiều, một bộ phận mãng xà khổng lồ màu xanh mở ra cái mồm như chậu máu, đều phun ra một mảng hào quang màu xanh, hào quang màu xanh dày đặc đánh vào bên trong lốc xoáy màu xanh, giống như bùn vào biển lớn, biến mất hết.

Tiếng xé gió vang lên mãnh liệt, tốc độ lốc xoáy màu xanh nâng cao không chỉ gấp đôi, sau khi lóe lên vài cái, đã ở ngoài vài dặm.

Hào quang màu xanh mãng xà khổng lồ màu xanh phun ra đánh vào bên trong khe núi, tiếng nổ không ngừng, nơi bị hào quang màu xanh đánh trúng, nhất thời nổ ra một cái hố lớn hơn mười trượng.

Tiếng nổ không dứt, nhưng tốc độ của lốc xoáy màu xanh rất nhanh, nam nhân trung niên không thể đuổi kịp.

Nếu chính diện đấu pháp, hắn một cái đối mặt có thể giải quyết Vương Thanh Thiến và Vương Hoa Phong, nhưng bọn họ luôn chạy trốn, nam nhân trung niên mãi không thể đuổi kịp.

Hắn dù sao cũng là Nguyên Anh kỳ, đuổi kịp đối phương chỉ là vấn đề thời gian, hắn vốn còn muốn bắt sống đối phương, nhưng đuổi theo lâu như vậy cũng đuổi không kịp, hắn cảm thấy rất căm tức, nếu như bị hắn đuổi kịp, hắn nhất định ăn sống bọn họ.

Ngoài mấy trăm dặm, bên trong một hẻm núi hẹp dài, Diệp Hải Đường, Vương Thanh Linh và Vương Thu Minh đứng ở bên cạnh một khối đá lớn màu vàng cao bằng đầu người. Trên tay Vương Thanh Linh nâng một hạt châu màu xanh nhạt, hạt châu màu xanh lóe ra linh quang không ngừng.

“Không phải bát tỷ thì là Hoa Phong, bọn họ cách chúng ta hẳn là không phải quá xa.”

Vẻ mặt Vương Thanh Linh vui sướng, cảm ứng châu có phản ứng, cái này nói rõ Vương Thanh Thiến hoặc là Vương Hoa Phong cách bọn họ không xa.

Bọn họ tiến vào Phi Tiên khư hơn nửa tháng, cuối cùng đã đụng tới Vương Thanh Thiến hoặc là Vương Hoa Phong.

Đúng lúc này, bầu trời chợt truyền đến một tiếng nổ đinh tai nhức óc, một đóa hoa sen màu đỏ lớn hơn trăm trượng xuất hiện ở bầu trời, rất nhanh, lại là một tiếng nổ thật lớn, đóa hoa sen cỡ lớn toàn thân màu đỏ thứ hai xuất hiện ở bầu trời.

“Không ổn, sen đỏ cảnh báo! Bọn họ gặp phiền toái, chỉ sợ là gặp yêu thú cấp bốn rồi.”

Sắc mặt Diệp Hải Đường trầm xuống, kinh hô.

Bạn cần đăng nhập để bình luận