Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1825: Thanh Linh dụ yêu (2)

Không qua bao lâu, trong hẻm núi truyền đến một tràng tiếng nổ đinh tai nhức óc, Vương Trường Sinh cùng Mặc Vân Tử sắc mặt căng thẳng, vẻ mặt đầy đề phòng.

Mặt đất phồng lên một cái ụ đất, nhanh chóng di động về phía bọn họ, Song Đồng Thử từ lòng đất chui ra, nó phát ra tiếng “chít chít” bén nhọn, một đôi mắt nhỏ đen bóng tràn đầy nét sợ hãi, trực tiếp bò đến trên vai Vương Trường Sinh.

Vương Thanh Linh và Long Khâu từ lòng đất chui ra, sắc mặt nàng ngưng trọng, nói: “Cửu thúc, Mặc tiền bối, Huyết Thiềm Thú ăn mất một cây Huyết Ly Chi, đang mê man. Nó bây giờ tương đối mẫn cảm, Song Đồng Thử bị nó đả thương, cũng may thương thế không nặng. Con Huyết Thiềm Thú này thần thông không kém, ta thấy vẫn là bày ra trận pháp, dụ nó ra, lợi dụng trận pháp vây khốn nó, chúng ta nhân cơ hội hái linh dược, như vậy tương đối ổn thỏa.”

“Lão phu đã sớm thử qua một chiêu này, vô dụng, nó căn bản không mắc bẫy, ai đi dụ dỗ nó, sẽ chỉ trở thành đối tượng nó công kích. Nếu nó dễ mắc mưu như vậy, lão phu đã sớm hái Huyết Ly Chi đi rồi, nào còn có thể chờ tới hôm nay.”

Mặc Vân Tử không tán đồng, lão từng thử biện pháp này, kết quả tổn thất thê thảm nặng nề, nếu không một mình lão đã có thể độc chiếm Huyết Ly Chi.

“Thanh Linh, cháu có bao nhiêu nắm chắc.”

Vương Trường Sinh biết Vương Thanh Linh tinh thông ngự thú thuật, nàng thường xuyên trao đổi với ngự linh sư khác, chuyến đi Trung Nguyên tu tiên giới, Vương Thanh Linh cố ý đi bái phỏng Mộ Dung vương tộc, học tập không ít tri thức ngự thú.

“Khoảng bảy phần đi! Để cháu thử chút đi! Cửu thúc, như vậy có thể giảm bớt phiêu lưu.”

Vương Thanh Linh nghiêm túc nói, bọn họ cùng Mặc Vân Tử không có giao tình gì, nhỡ đâu ở lúc đối phó Huyết Thiềm Thú, Mặc Vân Tử đột nhiên giành trước một bước hái đi linh dược, lúc chiến đấu rời khỏi, xui xẻo chính là Vương Trường Sinh cùng Vương Thanh Linh, lòng đề phòng người khác không thể không có.

Vương Trường Sinh gật gật đầu, nói: “Được, cháu đi thử một lần đi! Cẩn thận một chút.”

Mặc Vân Tử khẽ hừ một tiếng, không nói gì, không nghe lời người già, chịu thiệt ở trước mắt.

Vương Thanh Linh và Long Khâu chui vào lòng đất, di động về phía trong hẻm núi.

Không qua bao lâu, Vương Thanh Linh dừng lại, cách đó không xa có một cửa hang rộng khoảng một trượng. Cửa hang đen tuyền, thấy không rõ tình hình bên trong.

Nàng lấy ra một khối đàn hương đỏ như máu, cắm ở trong hang núi, châm lửa đàn hương.

Một mùi gay mũi lan tỏa, ùa vào trong hang.

Một tiếng trầm đục vang lên, một bức tường đất màu vàng thật lớn từ lòng đất chui ra, bịt kín hang núi.

Vương Thanh Linh lấy ra là Hợp Thú Hương, lúc lai giống cho linh thú, linh thú cấp bậc cao không phối hợp, dưới loại tình huống này, ngự linh sư sẽ nhốt hai con linh thú cùng một chỗ, cho chúng nó dùng thứ kiểu như Hợp Hoan Đan, hoặc là đốt Hợp Thú Hương, kích thích thú tính của chúng nó, chuyện còn lại liền dễ xử lý.

Hợp Thú Hương luyện vào thứ kiểu như Hợp Hoan Tán, chuyên môn nhằm vào yêu thú cấp cao. Huyết Thiềm Thú vừa ăn vào một cây Huyết Ly Chi ngàn năm, khí huyết tràn đầy, rất dễ dàng đề cao dục vọng giao phối của nó.

Non nửa khắc đồng hồ sau, trong hang truyền đến một tràng tiếng gầm gừ nóng nảy.

Vương Thanh Linh vội vàng đập vỡ tường đất màu vàng, chạy ra khỏi hẻm núi.

Vương Trường Sinh bày trận pháp ở ngoài hẻm núi, chỉ chờ Vương Thanh Linh dụ Huyết Thiềm Thú ra.

“Cửu thúc, nó sắp xông ra rồi.”

“Huyết Thiềm Thú thật sự sẽ ra? Nó dễ mắc mưu như vậy?”

Mặc Vân Tử nửa tin nửa ngờ, lão đã thử rất nhiều loại biện pháp, đều chưa thành công, Vương Thanh Linh một tu sĩ Kết Đan, lại có thể dụ Huyết Thiềm Thú ra?

“Nhắm chừng sẽ! Thử một lần là biết.”

Vương Thanh Linh lấy ra một cái bình sứ màu xanh, ném về phía xa.

“Bốp” một tiếng, bình sứ nện ở trên một tảng đá lớn, nhất thời vỡ vụn ra, tung tóe ra một mảng lớn chất lỏng màu xanh gay mũi.

“Con Huyết Thiềm Thú đó là giống đực, đây là dịch nước tiểu của Thanh Nguyệt Thiềm bậc ba thượng phẩm giống cái, có lẽ có thể đưa tới Huyết Thiềm Thú, mau trốn đi.”

Vương Thanh Linh giải thích một câu, theo Long Khâu chui vào lòng đất.

Vương Trường Sinh và Mặc Vân Tử nhìn nhau một cái, trốn vào lòng đất theo.

Không qua bao lâu, một luồng hào quang màu máu từ trong hẻm núi bay ra, rõ ràng là một con cóc màu máu to bằng căn phòng. Con cóc màu máu cao hai trượng, lưng có những cục mụn to bằng cái đầu, hai con mắt yêu vật màu vàng to bằng cối xay lóe ra ánh sáng lạnh lẽo.

Nó há mồm, mười mấy quả cầu lửa màu máu to bằng nắm tay bay ra, đánh lên trên mặt đất phụ cận.

Ầm ầm ầm!

Một tràng tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, mặt đất có thêm mười mấy cái hố khổng lồ lớn mấy trượng, bùn đất trong hố xuất hiện dấu hiệu hòa tan.

Nơi này cách sào huyệt của nó không xa, qua lại không cần tới thời gian ba nhịp thở.

Một trận gió khẽ thổi qua, một mùi gay mũi ập vào mặt, yêu mục của Huyết Thiềm Thú biến thành đỏ như máu. Tình huống bình thường, nó sẽ không bị nước tiểu giống cái hấp dẫn, nhưng bây giờ trong cơ thể nó khí huyết cuồn cuộn, hận không thể tìm một con cóc giống cái giao phối.

Do dự một lát, Huyết Thiềm Thú hóa thành một luồng hào quang màu máu bay về phía trước.

Nó vừa bay ra khỏi hẻm núi, mặt đất chợt sinh ra một trọng lực mạnh mẽ, điều này làm tốc độ Huyết Thiềm Thú chậm lại, vô số sương mù màu vàng tuôn trào ra, bao phủ Huyết Thiềm Thú.

Bạn cần đăng nhập để bình luận