Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1636: Vương Thanh Sơn và Chu Vân Tiêu (2)

Đặc biệt là Luyện đan sư bậc ba. Vương gia có đan phương luyện chế kết đan linh vật, nhưng chỉ có một mình Vương Thanh Kỳ là Luyện đan sư bậc ba, bước đi gian nan.

Lấy lãnh thổ to lớn của di chỉ Trấn Hải tông, nuôi sống một ngàn người tu tiên không thành vấn đề.

“Vâng, lão tổ tông.”

Vương Mạnh Phần luôn miệng đáp ứng. Bố cục Vương gia quá lớn, cần lượng lớn nhân thủ. Làm như vậy, có lợi cũng có hại. Lợi là gia tộc thuận tiện thu thập các loại tài nguyên tu tiên. Tộc nhân cần số lượng lớn tài nguyên tu tiên, gia tộc đều có thể thoả mãn. Hại là nếu gặp phải chiến sự, dễ dàng bị kẻ địch chia ra tiêu diệt.

Vương Trường Sinh phân bố gia tộc lớn như vậy, nguyên nhân chủ yếu chính là vì bảo tồn huyết mạch. Cho dù Cửu U tông lại ra tay, đều không thể tiêu diệt toàn bộ Vương gia. Cá lọt lưới khẳng định không ít, gia tộc tu tiên đều dựa vào huyết mạch truyền thừa.

Hắn dẫn tộc nhân phân tán cũng là vì bảo tồn huyết mạch, sợ bị kẻ địch tận diệt.

Lại dặn dò vài câu, Vương Trường Sinh để cho Vương Mạnh Phần lui xuống.

Hơn hai mươi năm này, gia tộc góp nhặt không ít tài liệu luyện khí cấp bốn. Vương Trường Sinh tính luyện chế một món pháp bảo đại uy lực, dùng để đối phó quỷ vật Nguyên Anh kỳ nọ.

Ở giữa sườn núi Thanh Liên phong có một tiểu viện, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên tạm thời ở lại đây.

Vương Trường Sinh muốn luyện chế pháp bảo. Uông Như Yên muốn luyện chế phù triện.

Bọn họ đều muốn chuẩn bị thêm vài thủ đoạn, dùng để đối phó quỷ vật Nguyên Anh kỳ.

Tay áo bào Vương Trường Sinh run lên, bắn ra Thanh Liên đỉnh, chợt rơi đến trên mặt đất. Toàn bộ thạch thất kịch liệt chớp động.

Hắn đi lên phía trước, tay phải vỗ lên Thanh Liên đỉnh. Vang lên một tiếng trầm nặng, đỉnh cái chợt bay lên, trùng trùng rơi trên mặt đất.

Bên trong đỉnh có mấy chục khối linh mộc mặt ngoài bao bọc bởi hồ quang màu bạc. Đây là Lôi hạnh linh mộc ngàn năm.

Trước khi hắn bế quan, đã mang một ít Lôi hạnh linh mộc đặt bên trong Thanh Liên đỉnh chiết xuất. Trước mắt xem ra, hiệu quả cũng không tệ lắm.

Vương Trường Sinh lấy ra toàn bộ Lôi Hạnh linh mộc, khoanh chân ngồi xuống.

Tay áo bào rộng của hắn run lên, một mảng sáng mờ màu lam cuốn qua. Mặt đất nhiều ra không ít tài liệu. Hắn định luyện chế một món pháp bảo thuộc tính lôi.

...

Tu tiên giới Trung Nguyên, Đại Yến vương triều.

Hắc Vân sơn mạch dài liên mien mười vạn dặm, được tạo thành từ hơn một ngàn toà núi lớn nhỏ không đồng nhất. Thảm thực vật ở đây thưa thớt, cả sơn mạch đều là màu đen. Trên mặt đất trải rộng một loại đá màu đen, xem đến có chút cảm giác hoang vắng.

Từ sâu bên trong sơn mạch thỉnh thoảng truyền đến tiếng gầm rú thật lớn. Có đao khí màu đỏ và kiếm khí màu xanh bay ra, khói đặc cuồn cuộn.

Chu Vân Tiêu và Vương Thanh Sơn đứng bên trong một mảng loạn thạch. Thần sắc Chu Vân Tiêu cuồng nhiệt, Vương Thanh Sơn sắc mặt bình tĩnh.

Ở bốn phía xung quanh bọn họ, mười mấy toà núi cao đều bị san bằng.

Vương Thanh Sơn ngây người ở Đại Yến vương triều hơn mười năm, du lịch khắp nơi, rốt cuộc cũng tìm được Chu Vân Tiêu.

“Hắc hắc, Vương đạo hữu, chiêu cuối cùng. Nếu ngươi vẫn có thể tiếp được chiêu này, xem như ta thua.”

Chu Vân Tiêu trầm giọng nói. Hắn đem Vương Thanh Sơn trở thành một đối thủ đáng tôn kính. Hắn cho rằng mình và Vương Thanh Sơn quyết đấu không công bằng. Dù sao hắn cũng đã là Kim Đan tầng chín.

Bởi vậy, họ lấy năm chiêu làm hạn định. Nếu Vương Thanh Sơn tiếp được năm chiêu của hắn, xem như Chu Vân Tiêu thua.

Trong mắt Chu Vân Tiêu chỉ có hai chữ “Thắng bại”, không có khái niệm hoà. Không thể đánh bại đối thủ chính là bại, không thắng chính là bại. Điểm này, hắn và Thất tuyệt đao hoàng giống nhau như đúc.

“Mời Chu đạo hữu ra tay. Ta cũng rất muốn nhìn xem, ngươi hiện tại có bao nhiêu cường đại.”

Trên mặt Vương Thanh Sơn lộ ra chút ngưng trọng. Chu Vân Tiêu cũng không mạnh miệng, hắn dám nói như vậy, đương nhiên có cơ sở để dựa vào.

Trên người Chu Vân Tiêu trào ra một cỗ chiến ý kinh người. Trường đao màu đỏ trên tay chớp động hẳn lên, phát ra từng tiếng minh thanh, giống như vật còn sống vậy.

“Phập” một tiếng, một mảng lớn hoả diễm màu đỏ hiện ra giữa không gian trống rỗng, bao vây lấy thân đao. Nhiệt độ phụ cận chợt tăng cao.

Hai tay hắn nắm chặt trương đao màu đỏ, bổ về hướng hư không.

Tiếng xe gió vang lớn, một cỗ khí lưu vô hình hiện lên giữa không gian trống rỗng. Hồng quang chợt loé, một đạo kình thiên cự nhận hơn trăm trượng chợt loé ra. Mặt ngoài kình thiên cự nhận được bao bọc bởi một tầng hoả diễm, tản mát ra sóng nhiệt kinh người. Hư không tựa như muốn xé rách, phát ra tiếng xe gió chói tai.

Kình thiên cự nhận còn chưa hạ xuống, một cỗ sóng nhiệt khó có thể chịu đựng đã nghênh diện ập tới. Vài cọng cỏ dại trên mặt đất không lửa tự chạy, bị thiêu thành tro.

Vương Thanh Sơn cảm giác được kình thiên cự nhận tản mát ra khí thế kinh người, không dám sơ ý. Thanh Ly kiếm trong tay đột nhiên run lên, mấy trăm đạo kiếm khí màu xanh thổi quét ra. Hoá thành một đạo kình thiên cự kiếm mênh mông nghênh đón.

Cự kiếm màu xanh và cự nhận màu đỏ va chạm vào nhau. Cự kiếm màu xanh nháy mắt thoát ra, bộc phát ra một luồng khí lưu mạnh mẽ mắt thường có thể thấy được. Khí lưu khuếch tán ra bốn phương tám hướng, mấy chục khoả cự thạch màu đen trực tiếp vỡ ra, hoá thành bột phấn.

Quanh thân Vương Thanh Sơn sáng lên nhiều điểm thanh quang, chợt hoá thành một thanh phi kiếm mênh mông.

“Đi!”

Ngón tay Vương Thanh Sơn nhẹ nhàng điểm kình thiên cự kiếm. Vô số phi kiếm màu xanh đánh tới kình thiên cự kiếm.

Phi kiếm màu xanh va chạm vào kình thiên cự nhận, giống như tuyết gặp mùa xuân vậy, đều tán loạn không thấy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận