Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3371: Kiếm linh hóa hư thuật (2)

Lam Phúc Không hướng về quỷ vật cầu xin tha thứ, điều này khiến Vương Thanh Sơn nghĩ tới Hoàng Phú Quý.

Lam Phúc Không và Hoàng Phú Quý tính cách có chút tương tự, bọn họ đều sợ chết, khác nhau chính là, Lam Phúc Không ưa thích thổi phồng người khác, Hoàng Phú Quý thích nói khoác về mình, khuếch đại chiến công của bản thân.

Nghe lời này, Lam Phúc Không không hề để bụng, chỉ cần có thể sống sót, quỳ xuống trước quỷ vật đã tính là gì.

Lam Phúc Không gật đầu, không kiên trì nữa, theo Vương Thanh Sơn rời khỏi rừng rậm Mặc Dương.

Nửa tháng sau, một tin tức kinh người truyền ra, Thanh Hư Tử cấu kết quỷ tu, giết hại ba vị tu sĩ Luyện Hư.

Xảy ra loại chuyện này, Thanh Hư môn tự nhiên bị thế lực khác chèn ép, phải cắt nhường không ích lợi ích.

Tử Tinh cốc, gian mật thất nào đó

Vương Thanh Sơn ngồi xếp bằng trên một cái bồ đoàn màu xanh, trên tay cầm lấy một cái nhẫn trữ vật màu xanh, biểu cảm trên mặt như đang nghĩ điều gì.

Bảo vật trong nhẫn trữ vật của Thanh Hư Tử cũng không nhiều, hai món thông thiên linh bảo, hơn tám trăm vạn linh thạch, có một khúc Dưỡng Hồn Mộc ba vạn năm, còn có một ít tài liệu luyện khí bậc sáu và mấy chục cái ngọc giản.

Hắn thấy trong một ngọc giản ghi lại một môn bí thuật kiếm tu trùng kích Luyện Hư kỳ - Kiếm Linh Hóa Hư Thuật. Thu thập tài liệu luyện chế một cái kiếm phôi chi linh, sau khi ngưng luyện thành công, thu thập năm thanh phi kiếm ngũ hành thuộc tính, thúc giục phi kiếm phóng thích ngũ hành kiếm tức, để kiếm phôi chi linh thu nhận, kiếm tu luyện hóa kiếm phôi chi linh, thu lấy ngũ hành kiếm khí trùng kích Luyện Hư kỳ.

Sau khi tiến vào Luyện Hư kỳ, có thể luyện kiếm phôi chi linh vào bản mạng phi kiếm, nâng cao uy lực.

Vương Thanh Sơn ra ngoài du lịch, chính là vì tìm kiếm biện pháp khác trùng kích Luyện Hư kỳ. Hắn đã đi rất nhiều phường thị cùng linh sơn, cũng chưa có bất cứ thu hoạch nào, không ngờ ở nơi này đạt được pháp môn trùng kích Luyện Hư kỳ.

Có một môn bí thuật này, Vương Thanh Sơn còn cần tìm kiếm tài liệu để Vương Trường Sinh hỗ trợ luyện chế kiếm phôi chi linh.

Hắn lật bàn tay một cái, một trang sách lấp lánh ánh bạc xuất hiện trên tay, phù văn lóe lên, linh khí kinh người.

“Huyền Linh Cấm Thư, không ngờ đạt được một trang Huyền Linh Cấm Thư.”

Vương Thanh Sơn lẩm bẩm, ánh mắt nóng rực.

Huyền Linh Cấm Thư là bảo vật Huyền Linh Thiên Tôn luyện chế ra, tu tiên giả nếu thề ở trên Huyền Linh Cấm Thư, không được vi phạm, nếu không sẽ lọt vào cắn trả, thân tử đạo tiêu.

Một lá bùa truyền âm bay vào. Vương Thanh Sơn thu hồi ngọc giản, chộp lấy bùa truyền âm bóp nát, tiếng của Mã Thiên Minh vang lên: “Vương đạo hữu, ngươi bây giờ có tiện không? Thất thúc công muốn gặp ngươi một lần.”

Vương Thanh Sơn đứng dậy đi ra ngoài, Mã Thiên Minh đứng ở cửa.

“Mã đạo hữu, Mã tiền bối không có gì đáng ngại chứ?”

Vương Thanh Sơn tò mò hỏi.

“May mà có Ngọc Âm sư thái kịp thời chạy tới, thất thúc công không có gì đáng ngại.”

Mã Thiên Minh vừa giải thích, vừa dẫn đường

Không lâu sau, bọn họ tới một tòa tiểu viện ngói xanh yên tĩnh, Mã Vân Bưu ngồi trong một cái đình đá màu xanh, sắc mặt hơi tái nhợt, xem ra, hắn đã hao tổn không ít nguyên khí.

“Bái kiến Mã tiền bối.”

Vương Thanh Sơn cúi người hành lễ.

Mã Vân Bưu nở nụ cười, vẻ mặt ôn hòa nói: “Những nghi thức xã giao này miễn đi. Vương tiểu hữu, nghe Lam tiểu hữu nói, các ngươi khi đó bị một nữ quỷ Luyện Hư kỳ truy sát, ngươi lấy ra Trọng Thủy Lôi Châu đả thương địch thủ. Không biết ngươi còn không, có thể bán cho ta một viên hay không?”

Trọng Thủy Lôi Châu loại đại sát khí này, Mã gia không có.

Vương Thanh Sơn lắc đầu, nói: “Cái đó là cửu thúc luyện chế, ta chỉ có một viên.”

Mã Vân Bưu gật đầu, giọng điệu thay đổi: “Đúng rồi, hôm đó các ngươi có nhặt được nhẫn trữ vật của Thanh Hư Tử không?”

“Nhẫn trữ vật? Chúng ta bị quỷ vật truy kích, nào có lòng dạ nhặt nhẫn trữ vật.”

Vương Thanh Sơn cười khổ nói. Hắn quả thật không có tâm tư nhặt nhẫn trữ vật, cái đó là Thạch Nhân nhặt đi.

Mã Vân Bưu nửa tin nửa ngờ. Cân nhắc đến Trấn Hải cung, hắn tự nhiên không dám quá phận.

“Được rồi! Lần này may có ngươi hỗ trợ, nếu không ta không cách nào tiêu diệt Thanh Hư Tử, tiếc cho bọn Trần đạo hữu.”

Mã Vân Bưu thở dài một hơi.

“Mã tiền bối, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Lăng tiền bối vì sao lâm trận phản bội? Chẳng lẽ hắn đã sớm bị quỷ tu khống chế?”

Vương Thanh Sơn nghi ngờ, nói.

Mã Vân Bưu gật đầu, nói: “Ngọc Âm sư thái liên thủ với ta bắt sống quỷ tu kia, sưu hồn đối với hắn, làm rõ chân tướng. Nữ nhân này cơ duyên xảo hợp phát hiện ở sâu bên trong rừng rậm Mặc Dương có một cây Dưỡng Hồn Mộc mấy vạn năm, ả dự định ở nơi đó bồi dưỡng quỷ vật, nào ngờ tu sĩ Hóa Thần của Thanh Hư môn xông vào. Ả cố tình thả một người chạy, dẫn tới Thanh Hư Tử, đả thương Thanh Hư Tử, ép hắn để lại một nửa nguyên thần, bảo hắn dẫn dụ tu sĩ Luyện Hư khác đi giết quỷ vật. Quỷ vật Luyện Hư kỳ lúc trước chúng ta giét là giả, nhưng âm châu là thật.”

Nếu không phải Thanh Hư Tử trước đó bị quỷ tu đả thương, Mã Vân Bưu cùng Vương Thanh Sơn cũng không dễ như vậy tiêu diệt được Thanh Hư Tử.

Vương Thanh Sơn giật mình hiểu ra, khó trách Thanh Hư Tử yếu như vậy, thì ra trước đó đã bị thương.

“Lăng tiền bối không sợ quỷ tu đổi ý? Kiên định như vậy làm việc cho quỷ tu?”

Vương Thanh Sơn tò mò truy hỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận