Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2848: Uy lực của pháp tướng

Dị tộc có bốn vị Luyện hư tu sĩ, hơn mười vị Hoá thần tu sĩ. Nhân tộc bên này có số lượng cũng không sai biệt lắm.

Lông mao bên ngoài thân Thú nhân tộc tăng vọt, giống như từng chiếc ngân châm màu đen gắn lên người vậy. Ngũ quan vô cùng dữ tợn, tựa như một con mãnh thú hình người.

Rống!

Tiếng thú rống đinh tai nhức óc vang lên, mặt biển tĩnh lặng chợt kịch liệt quay cuồng, nhấc lên từng đạo sóng cao mấy trăm trương. Bay thẳng đến đám người Vương Trường Sinh.

Sóng nước còn chưa tới gần người, một cỗ cương phong mạnh mẽ đã ập đến. Quần áo đám người Vương Trường Sinh không ngừng bay múa, tóc đón gió tung bay, không khí căng thẳng.

Bốn vị Luyện hư tu sĩ gật gật đầu. Bọn họ không nói lời thừa, trực tiếp lấy ra pháp bảo công kích dị tộc.

Bàn tay Thái Vân Phong vừa lật, lam quang chợt loé. Một thanh đoản kiếm thuỷ khí mênh mông xuất hiện trên tay hắn. Hắn bổ về hướng hư không, tiếng kiếm minh chói tai vang lên, cầu vồng màu lam thổi quét mà ra, nghênh hướng về phiá đối diện.

Oành đùng đùng!

Tiếng nổ qua đi, sóng nước dày đặc giống như giấy, bị cầu vồng màu lam chém thành hai nửa, bọt nước văng khắp nơi. Khí lưu mạnh mẽ khuếch tán, lượng lớn yêu thú cấp thấp bị khí lưu chấn nát. Một mảng lớn nước biển biến thành màu đỏ như máu.

Dị tộc phân tán ra, một phân thành hai, mỗi một đoàn có hai Luyện hư tu sĩ, chạy trốn về hai phương hướng khác nhau.

“Truy, không thể để cho bọn họ chạy.”

Thái Vân Phong vung tay áo, dẫn theo đệ tử Trấn Hải cung truy kích người nam trung niên.

Cô gái váy xanh dẫn người truy kích đoàn dị tộc còn lại. Hai bên rất nhanh đã biến mất ở phiá chân trời, giống như chưa từng xuất hiện vậy.

Một lúc lâu sau, đám người Thái Vân Phong còn chưa đuổi kịp dị tộc.

“Thái sư huynh, ta đi ngăn chặn bọn họ, tuyệt đối sẽ không để bọn họ đào tẩu.”

Ông lão áo bào xanh nói xng lời này, thanh quang bên ngoài thân đại phóng. Thân thể rất nhanh khô quắt xuống, giống như một thanh lợi kiếm vậy, bay về phía trước, tốc độ cực nhanh.

“Lấy thân hoá kiếm!”

Trong mắt Vương Trường Sinh chợt loé lên ngạc nhiên. Thần thông này có chút tương tự với người kiếm hợp nhất. Khác nhau là uy lực của lấy thân hoá kiếm dựa vào tu vi của người tu tiên mà định. Người kiếm hợp nhất không những coi trọng tu vi của người tu tiên, còn phải xem phẩm giai của phi kiếm. Lấy thân hoá kiếm lợi hại hơn so với người kiếm hợp nhất. Đối với người tu tiên cũng có yêu cầu rất cao.

Người nam trung niên tựa như nhận thấy được điều gì, quay đầu nhìn về phiá sau. Nhìn thấy một đạo độn quang màu xanh đang bay tới, hắn nhướng máy. Một tròng mắt kim quang đại phóng, bắn ra một đạo kim quang chói mắt, bay thẳng đến độn quang màu xanh.

Độn quang màu xanh sáng lên, nở rộ ra thanh quang chói mắt. Giống như giấy vậy, kim quang bị độn quang màu xanh chém vỡ nát.

“Các ngươi đi trước đi, nhất định phải mang Thiên hư ngọc thư về tộc.”

Người nam trung niên lên tiếng dặn dò, bấm niếm pháp quyết. Bên ngoài thân sáng lên vô số linh văn huyền ảo, hư không trên đỉnh đầu vặn vẹo biến hình, truyền ra tiếng “Ong ong” trầm đục. Một hư ảnh hình ngươi cao hơn trăm trượng không hề có dấu hiệu chợt xuấ hiện trên đầu người nam trung niên.

Hư ảnh hình người như ẩn như hiện, ngũ quan mơ hồ. Trên người có hơn mười tròng mắt, hiển nhiên là Đa mục tộc.

“Pháp tướng!”

Sắc mặt Vương Trường Sinh ngưng trọng. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy pháp tướng. Chỉ có Luyện hư tu sĩ mới có thể cô đọng ra pháp tướng, vị Đa mục tộc này luyện ra pháp tướng mơ hồ, như ẩn như hiện. Hiển nhiên uy lực không phải quá mạnh.

Hư ảnh hình người phát ra một tiếng hô quasi dị, hơn mười khoả linh mắt hào quang đại trướng, phun ra từng đạo cột sáng thô to. Hơn mười đạo cột sáng bay vụt đến, phong kín đường lui của đám người Vương Trường Sinh.

Hơn mười đạo cột sáng có màu sắc khác nhau, nơi nào nó đi qua đều truyền ra từng đạo tiếng xe gió chói tai. Hư không vặn vẹo biến hình, tựa như bị xé rách. Nước biển đổi chiều, hình thành từng đạo sóng nước thật lớn, thanh thế khủng bố, làm cho người ta nhìn vào phải sinh ra sợ hãi.

Sắc mặt Vương Trường Sinh và nhiều vị Hoá thần tu sĩ khác căng thẳng. Luyện hư tu sĩ lợi dụng pháp tương công kích bọn họ, đây không phải chuyện có thể đối phó.

Độn quang màu xanh linh quang đại trướng, biến mắt không thấy.

“Cô đọng pháp tướng vốn không dễ, đặc biệt là Đa mục tọc các ngươi. Chỉ có một số ít người có thể cô đọng pháp tướng. Pháp tướng của ngươi có bộ dáng tuỳ thời tán loạn, có thể phát huy được bao nhiêu uy lực chứ?”

Thái Vân Phong cười lạnh nói, bấm niệm pháp quyết. Bên ngoài thân lam quang đại phóng, hư không trên đỉnh đầu truyền râ từng trận “Ong ong” trầm đục. Hư không vặn vẹo chấn động, vô số thuỷ khí màu lam mạnh mẽ xuất hiện. Sau một cái mơ hồ, hoá thành một hư ảnh hình người cao mấy trăm trượng. Hư ảnh có ngũ quan rõ ràng, nửa người trên bao phủ bởi một tầng lam quang, nửa người dưới như ẩn như hiện. Khối pháp tướng này còn thiếu một nửa thực thể.

Thái Vân Phong bấm một cái thủ quyết, hư ảnh hình người cũng noi theo.

Một màn kinh người xuất hiện, mặt biển tĩnh lặng giống như nước sôi vậy, kịch liệt quay cuồng, nhấc lên từng đạo sóng to chọc trời. Tựa như một toà thuỷ sơn màu lam, sừng sững trên mặt biển.

Hơn mười đạo cột sáng đánh lên sóng to chọc trời, từng đạo sóng to bị đánh vỡ nát, sóng nước văng khắp nơi. Khí lưu như thuỷ triều, hư không giống như chiếc khăn lau bị vò nát, vặn vẹo biến hình, truyền ra tiếng gầm rú đinh tai nhức óc, tựa như sắp sập đổ vậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận