Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 6262: Chạy trốn

Hỗn độn thú bảy màu không dám đón đỡ, đang muốn tránh, tiếng đàn càng thêm dồn dập.

Nó cảm giác rất nhiều tảng đá đập vào hồn hải của mình, hồn hải tựa như muốn tán loạn, thân thể run lên.

Chờ nó phục hồi tinh thần, một viên Định Hải Châu đã nện ở trên thân nó.

Ầm ầm ầm, mặt đất chia năm xẻ bảy, xuất hiện lượng lớn vết nứt, khói bụi cuồn cuộn.

Vương Trường Sinh bấm pháp quyết, Định Hải Châu bay lên, mặt đất hiện ra một cái hố khổng lồ, hỗn độn thú bảy màu máu tươi đầm đìa, chảy máu không ngừng, còn chưa chết đi.

Từng làn sóng âm màu lam thổi quét đến, lục tục lướt qua thân thể hỗn độn thú bảy màu.

Con hỗn độn thú biến dị hai lần này căn bản không ngăn được hai môn đạo thuật công kích, không qua bao lâu đã bị giết.

Vương Trường Sinh thở phào nhẹ nhõm một hơi, thân thể rất nhanh khôi phục kích cỡ ban đầu, ba viên Định Hải Châu cũng khôi phục kích thước ban đầu, bay vào ống tay áo của hắn.

“Cuối cùng đã giải quyết.”

Vương Trường Sinh thu hồi thi thể hỗn độn thú bảy màu.

“Đạo thuật, các ngươi cơ duyên không nhỏ nha!” Một thanh âm nam tử âm trầm lạnh lùng vang lên.

Một đám khí đen chợt xuất hiện, hóa thành một ông lão áo bào đen dáng người cao gầy, mặt hóp mũi cao, khí tức mênh mông như biển, hiển nhiên là Thái Ất Kim Tiên.

“Thái Ất Kim Tiên!”

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên biến sắc, bọn họ hoàn toàn không ngờ, lại ở chỗ này đụng phải Thái Ất Kim Tiên.

Nơi này không phải khu trung tâm của Càn Khôn khư nha, chỉ là ngoại vi, Thái Ất Kim Tiên sao có thể xuất hiện ở nơi này.

Ánh mắt ông lão áo bào đen đặt ở trên người Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên, nói: “Lão phu vừa lúc thiếu hai chân chạy, để lão phu hạ cấm chế, cống hiến cho lão phu, lão phu có thể tha các ngươi không chết.”

Thái Ất Kim Tiên và Kim Tiên chênh lệch quá lớn, hắn cũng không lo lắng Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên chạy.

Hắn chỉ là Thái Ất Kim Tiên sơ kỳ, đi khu trung tâm tầm bảo phiêu lưu quá lớn, ở ngoại vi tầm bảo là được rồi, không ngờ đụng tới hai tu sĩ Kim Tiên nắm giữ đạo thuật.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên phản ứng rất nhanh, ngón trỏ tay phải đồng thời hướng về hư không điểm nhẹ một cái, đều có một đạo linh quang bắn ra, lao thẳng đến ông lão áo bào đen.

Ông lão áo bào đen hừ lạnh một tiếng, bàn tay phải trào ra một ngọn lửa màu đen, bổ về phía hư không, một bàn tay khổng lồ màu đen bay ra, đánh tan hai đạo linh quang.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên muốn chạy trốn, một lực lượng giam cầm mạnh mẽ bỗng dưng hiện lên, Giam Cầm pháp tắc.

Bàn tay phải Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đều sáng lên bảy loại linh quang, tản mát ra bảy loại pháp tắc dao động, chụp về phía hư không, hư không tan vỡ, xuất hiện lượng lớn vết nứt, lực lượng giam cầm biến mất.

Dung Khiếu Quyết.

Ông lão áo bào đen chỉ tu luyện pháp tắc đến tiểu thành, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên vận dụng Dung Khiếu Quyết vẫn có thể phá đi, nếu là pháp tắc đại thành, bọn họ không có cách nào cả.

Hư không nổi lên dao động, một bàn tay màu đen ma khí quấn quanh bỗng dưng hiện lên, vỗ xuống thẳng mặt.

Thân thể Vương Trường Sinh và Uông Như Yên nhập vào lòng đất, mặt đất vỡ ra, khói bụi cuồn cuộn, một ngọn lửa màu đen càn quét ra, bao phủ thân thể bọn họ.

Ông lão áo bào đen phất tay áo, chín cây phi đao lóe ra hắc quang bắn ra, ở nửa đường kết hợp một thể, hóa thành một cây lưỡi đao khổng lồ màu đen, chém về phía Vương Trường Sinh và Uông Như Yên.

Ngoài thân Vương Trường Sinh và Uông Như Yên máu tươi đầm đìa, cho dù là pháp tắc tiểu thành, tu vi đối phương bày ở nơi đó, vẫn đả thương bọn họ, cũng may bọn họ tu luyện thành chân linh đỉnh phong, thương thế không nặng.

Chân linh đỉnh phong có thể cứng rắn đối kháng trung phẩm tiên khí, nhưng cũng phải xem ai khống chế, nếu Thái Ất Kim Tiên khống chế, chân linh đỉnh phong cũng không ngăn được.

Vương Trường Sinh vội vàng lấy ra Càn Ngọc Thuẫn, nghênh đón. Lưỡi đao khổng lồ màu đen đánh lên Càn Ngọc Thuẫn, truyền ra một tiếng vang trầm, mặt ngoài Càn Ngọc Thuẫn ngay cả một vết chém cũng chưa lưu lại. Ông lão áo bào đen trợn mắt há hốc mồm, cho dù thượng phẩm tiên khí, cũng không có phòng ngự mạnh như vậy chứ! Trừ phi luyện vào Hồng Mông linh bảo. Ánh mắt của hắn trở nên nóng rực, đang định thi triển thần thông khác, một tiếng đàn trào dâng vang lên, hồn hải của hắn nổi lên một trận gợn sóng, hơi cảm thấy không khoẻ.

Một tiếng xé gió vang lên, một nắm đấm khổng lồ màu lam bắn nhanh đến, nháy mắt đã đến trước mặt hắn.

Tay phải ông lão áo bào chợt hiện ra một luồng hắc quang, đánh ra một chưởng, một bàn tay khổng lồ màu đen lóe lên, nghênh đón. Cùng là pháp tắc tiểu thành, hắn là Thái Ất Kim Tiên, khẳng định có thể đánh tan công kích của đối phương.

Bàn tay khổng lồ màu đen cùng nắm đấm khổng lồ màu lam va chạm, thứ trước giống như tờ giấy, nháy mắt tan vỡ.

Ông lão áo bào đen có chút kinh ngạc, tay phải chợt hiện ra một mảng hào quang màu trắng chói mắt, hào quang màu trắng và nắm đấm khổng lồ màu lam va chạm, nắm đấm khổng lồ màu lam nháy mắt kết băng. Một vòng sáng màu đen quét ra, ông lão áo bào đen muốn tránh đi, lại đã muộn, ngoài thân nở rộ hắc quang, một màn hào quang màu đen dày đặc theo đó hiện lên, bảo vệ toàn thân.

Vòng sáng màu đen lướt qua màn hào quang màu đen, từ trên người ông lão áo bào đen xẹt qua, ông lão áo bào đen phát ra một tiếng kêu thảm thiết thống khổ đến cực điểm, thân thể run lên một cái.

Bạn cần đăng nhập để bình luận